Chương 4 - Tái Sinh Để Trả Thù

4

Cái cớ này tôi đã luyện tập trong đầu ba lần – đủ hợp lý mà không quá đáng ngờ.

Ba tôi ngẩng lên khỏi đống tài liệu, kính trượt xuống sống mũi:

“Ghi chép Hóa? Con đậu đại học rồi mà còn coi mấy thứ cấp 3 làm gì?”

“Đại học có thi phân lớp mà ba.” Tôi bước vào phòng, cố ý làm giọng nũng nịu một chút. “Con muốn thi vô lớp tốt hơn.”

Ba thở dài, mở ngăn kéo lục tìm rồi đưa cho tôi một chùm chìa khóa:

“Cái cũ nhất đó. Nhớ xong thì trả lại chỗ cũ nghe chưa, bà nội con ghét người ta lục lọi đồ bả lắm.”

“Dạ, cảm ơn ba!”

Tôi nhận lấy chùm chìa, cái lạnh của kim loại làm tôi bất giác nhớ tới cảm giác lạnh buốt của vòi nước trong phòng tắm lúc kiếp trước cắt cổ tay.

Khi quay người đi, suýt nữa tôi đâm sầm vào dì không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.

Bà ta cầm một cốc cà phê, trên mặt treo nụ cười giả tạo khiến người ta gai người.

“Trí Dư định đi kho cũ hả?” Giọng bà ta ngọt lịm tới phát ngấy. “Có cần dì giúp con tìm không?”

“Không cần đâu dì.” Tôi giơ chùm chìa khóa lắc lắc. “Chỉ kiếm mấy quyển ghi chép thôi, không dám làm phiền dì.”

Tôi bước nhanh đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt bà ta dính chặt trên lưng như một con rắn độc.

Kiếp trước cũng vậy, cứ mỗi lần tôi chạm gần vào mấy món đồ cũ của nhà, bà ta sẽ bất ngờ xuất hiện rồi tìm cớ lôi tôi đi chỗ khác.

Kho cũ của gia đình nằm trong căn nhà nhỏ độc lập sau vườn sau của nhà cũ, chất đầy đồ ba đời để lại.

Đẩy cửa ra, bụi bay lấp lánh dưới ánh nắng như những hạt vàng li ti.

Tôi bật đèn, khóa trái cửa lại rồi bắt đầu lục tìm quyển album mà có khi còn chẳng hề tồn tại.

Một tiếng sau, tay tôi đã dính đầy bụi, đầu gối cũng ê ẩm vì quỳ quá lâu trên nền đất.

Tôi lục hết tất cả mấy thùng có dán nhãn “album ảnh” nhưng chẳng tìm được gì.

Đang định bỏ cuộc thì ánh mắt tôi dừng lại ở một hộp bánh quy cũ nằm khuất trong góc.

Tôi cẩn thận mở ra, bên trong là mấy tấm ảnh cũ và vài bưu thiếp.

Trên cùng là một tấm ảnh đã ố vàng: hai cô gái trẻ đứng trước cổng trường, một buộc tóc đuôi ngựa, một để tóc ngắn.

Tôi lật mặt sau tấm ảnh, nhìn thấy dòng chữ bút máy đã phai mực: “Kỷ niệm tốt nghiệp với Thục Hoa, bạn tốt mãi mãi. — Vận Hoa 1995.6”

Bạn tốt mãi mãi?

Nhưng giữa tấm ảnh có một nếp gấp rõ rệt, giống như từng bị xé làm đôi rồi dán lại.

Tôi nhìn kỹ gương mặt trẻ của dì trong ảnh — tay khoác vai cô gái tên Thục Hoa, cười tươi nhưng ánh mắt lại có một vẻ gì đó gượng gạo, quái lạ, như nặn ra nụ cười ép buộc.

Tiếp tục lục tìm, tôi thấy một mẩu báo cắt dở: “Trường trung học XX điều tra vụ trộm cắp”.

Vì thời gian quá lâu, phần lớn chữ đã mờ, chỉ lờ mờ thấy được mấy chữ như “vật quý giá”, “nghi phạm”…

Bên cạnh mẩu báo là một tấm ảnh chân dung của Lâm Thục Hoa, nhưng trên mặt cô ấy bị ai đó dùng bút đỏ gạch chéo một dấu to đùng.

Tim tôi đập thình thịch.

Bà nội nói đúng, giữa dì và Lâm Thục Hoa chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Đang định tìm thêm thì điện thoại bất ngờ rung lên.

Là tin nhắn của mẹ:

“Trí Dư, dì con nói tìm cho con được một công việc rất tốt, tối về nói chuyện nhé.”

Ngón tay tôi khựng lại trên màn hình, máu như đông cứng.

Kiếp trước cũng bắt đầu y hệt thế này — đầu tiên là lời mời gọi “công việc tốt”, rồi dần dần thuyết phục tôi từ bỏ đại học.

Tôi hít sâu một hơi, trả lời:

“Dạ mẹ. Con đang tìm tài liệu học, con về trễ chút.”

Tôi cẩn thận đặt ảnh và mẩu báo vào lại hộp như cũ, chụp vài tấm làm bằng chứng.

Vừa chuẩn bị rời đi thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa.

Tôi vội vàng đậy nắp hộp, nhét lại chỗ cũ rồi giả vờ đang lục mấy cuốn sách.

“Trí Dư? Con ở trong đó hả?”

Là giọng bà nội.

“Dạ, con đây bà.” Tôi nhẹ nhõm thở ra, mở cửa.

Bà nội đứng ngay cửa, ánh mắt sắc sảo quét một lượt khắp phòng chứa đồ:

“Tìm được cái con cần chưa?”

“Chưa ạ.” Tôi giơ mấy cuốn sách cũ lên lắc lắc. “Nhưng con tìm được vài tài liệu tham khảo khác, cũng hữu ích lắm.”

Bà nội gật đầu rồi đột nhiên hạ giọng:

“Con đang tìm đồ của Thục Hoa đúng không?”

Cả người tôi cứng đờ, máu lạnh buốt.

Sao bà biết?

Thấy tôi sững người, bà nội khẽ thở dài:

“Bà biết mà. Cái hộp đó bà dọn đi từ lâu rồi, không còn ở đây nữa.”

“Bà…”

“Tối nay qua phòng bà.” Giọng bà chợt trở lại bình thường. “Ba con nói con tìm sổ ghi chép Hóa hả? Trong phòng bà hình như còn mấy quyển cũ.”

Buổi tối 7 giờ, tôi ngồi trước bàn ăn, nhai cơm một cách máy móc, nhạt như nhai sáp.

Dì thì hớn hở thao thao bất tuyệt kể về cái gọi là “cơ hội việc làm ngàn năm có một”.

Làm hành chính ở công ty bạn dì, lương tháng 5000, bao ăn ở.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)