Chương 11 - Tái Sinh Để Trả Thù

11

“Không… không được! Nó sẽ giết tôi mất! Cháu không biết nó đáng sợ cỡ nào… con gái nó cũng vậy!”

“Nhưng mà…”

“Cho cháu mấy thứ này… đã là hết can đảm của tôi rồi.” Bà đứng bật dậy. “Tôi phải đi… mai tôi bay về New Zealand.”

Tôi chạy theo ra cửa:

“Ít nhất nói cho cháu biết, tại sao Kiều Minh Đồng cũng ghét cháu vậy?”

Lâm Thục Hoa dừng lại, không quay đầu:

“Vì… tất cả những gì cháu có… đều là thứ nó khao khát.”

Tiễn bà đi rồi, tôi quay vào ngồi lặng lẽ với bà nội ngoài vườn rất lâu.

Cuối cùng bà nội thở dài hỏi:

“Trí Dư, con tính sao đây?”

Tôi siết chặt tay, giọng bình thản nhưng kiên quyết:

“Lấy gậy ông đập lưng ông.”

Về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối.

Vừa đẩy cửa ra, một mùi rượu vang nồng nặc ập thẳng vào mũi.

Dì và Kiều Minh Đồng ngồi trong phòng khách, trước mặt đặt nửa chai rượu vang đỏ.

“Trí Dư về rồi à?” Dì cười nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. “Lại đây, uống với dì một ly nhé?”

Tôi lập tức thấy trong mắt Kiều Minh Đồng thoáng qua vẻ hưng phấn.

Nghĩ tới lời cảnh báo của Giang Hạ Trạch, tôi lắc đầu:

“Thôi ạ, con hơi đau đầu.”

“Chỉ một ly thôi mà,” Kiều Minh Đồng đột ngột đứng dậy, rót đầy một ly rồi đưa tới trước mặt tôi. “Mở riêng cho chị đấy.”

Ngón tay nó siết chặt chân ly, đốt ngón tay trắng bệch.

Tôi làm bộ cầm lấy, rồi “vô tình” hất đổ xuống sàn.

Rượu vang đổ xuống thảm, lập tức sủi lên mấy bọt khí lạ lùng.

“Ối, tiếc thật.” Tôi giả vờ thở dài. “Nhưng mà nhìn cái này… hình như rượu có vấn đề thì phải?”

Mặt Kiều Minh Đồng lập tức tái mét.

Dì vội vàng chữa thẹn:

“Cái con này sao mà hậu đậu thế! Minh Đồng, đi lấy khăn lau mau!”

Nhưng Kiều Minh Đồng không nhúc nhích, nó gườm tôi, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ độc ác trần trụi:

“Chị biết tới đâu rồi?”

“Minh Đồng!” Dì quát lên đầy cảnh cáo.

“Nó biết hết rồi mẹ!” Kiều Minh Đồng rú lên. “Từ cái ngày nó thay đổi tính tình, nó đã biết hết rồi!”

Tôi đứng yên, giọng lạnh tanh:

“Biết gì? Biết tụi bây định bỏ thuốc trong rượu tao? Hay biết mướn thám tử theo dõi tao? Hay là… tính lặp lại trò đã làm với cô Lâm Thục Hoa để hủy hoại tao?”

Mặt dì tái xanh như tờ giấy:

“Cô… cô làm sao biết chuyện Thục Hoa…”

Đúng lúc đó, cửa bật mở.

Ba tôi đứng đó, mặt đanh lại như đá:

“Tôi nghe hết rồi.”

Cảnh tiếp theo như một vở kịch điên loạn.

Dì tôi bắt đầu gào khóc biện hộ, Kiều Minh Đồng thì la hét đập phá đồ đạc, ba tôi nổi giận quát đuổi cả hai ra khỏi nhà.

Còn tôi, chỉ đứng yên lặng, nhìn tất cả — cái bi kịch đã từng đẩy tôi tới chỗ chết ở kiếp trước, giờ cuối cùng cũng đảo ngược.

Khi dì tôi xách túi lao ra cửa, tôi bước tới chặn lại:

“Dì biết không? Ở kiếp trước, sau khi con chết, dì chính là người khóc dữ nhất trong tang lễ.”

Con ngươi dì co rút lại, giọng run run:

“Mày… mày nói nhảm cái gì vậy…”

“Chuyện tái sinh nghe khó tin ha?” Tôi ghé sát tai bà ta, thì thầm. “Nhưng so với việc dì vì ghen ghét mà hủy hoại đời người khác, thì chuyện đó còn dễ tin hơn.”

Dì tôi nhìn tôi như thấy ma rồi bỏ chạy.

Kiều Minh Đồng cũng hầm hầm theo sau, trước khi đi còn quay lại lườm tôi một cái độc địa:

“Chị cứ đợi đấy!”

Ba tôi ngồi phịch xuống sofa, mặt xám như tro, già đi như thêm mười tuổi:

“Trí Dư… ba xin lỗi con…”

Tôi bước lại ôm chầm lấy ba:

“Không sao đâu ba. Giờ mọi thứ qua rồi.”

Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ — chuyện chưa hề kết thúc.

Cặp mẹ con đó sẽ không dễ dàng buông tha.

Quả nhiên, tối hôm đó điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:

“Cô tưởng cô thắng rồi sao? Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu.”

Tôi không trả lời tin nhắn đó, chỉ lặng lẽ ghi số điện thoại vào danh sách “cần trả thù”.

Rồi mở máy tính, soạn mail gửi cho phòng tuyển sinh S Đại để xác nhận nhập học.

Lần này, sẽ không ai ngăn được tôi bước vào cuộc sống mới.

Tuần cuối trước khi khai giảng, nhà tôi yên ắng đến lạ.

Ba tôi dọn hết đồ đạc của dì và Kiều Minh Đồng đem gửi ở nhà cũ của bà nội. Bà nhất quyết đòi tự mình trông chừng hai người họ.

Mẹ tôi sau khi biết hết mọi chuyện, ôm tôi khóc cả một đêm.

“Trí Dư, mẹ xin lỗi con…” Nước mắt bà thấm ướt vai áo tôi. “Lẽ ra mẹ phải nhận ra sớm hơn…”

“Không phải lỗi của mẹ đâu.” Tôi khẽ dỗ dành. “Hạ Vận Hoa quá giỏi giả vờ thôi.”

Nhưng tôi hiểu, có những vết thương cần thời gian mới liền.

Ví dụ như ánh mắt ba tôi lâu lâu vẫn ánh lên vẻ áy náy, hay đứa em trai ngây ngô hỏi “sao tự nhiên dì với chị họ lại thành người xấu vậy”.

Ngày trước khai giảng, Giang Hạ Trạch đến giúp tôi chuyển hành lý.

Từ sau lần cậu ấy tỏ tình, chúng tôi vẫn giữ khoảng cách vừa phải, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn tôi luôn dịu dàng đầy quan tâm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)