Chương 4 - Tái Sinh Để Trả Nợ Cho Lòng Tham Lam
Hai bạn cùng phòng khác vừa nghe liền tò mò hỏi: “An An, cậu có bạn trai từ khi nào thế? Bọn này sao chẳng biết gì cả?”
“Ái chà, mới quen gần đây thôi, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Căn hộ ngoài trường cũng là do anh ấy giúp tôi thuê đó.”
Lời này vừa nói ra, hai bạn cùng phòng liền xuýt xoa ganh tị, còn tôi thì nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cô ta mà trầm ngâm suy nghĩ.
Chiếc đồng hồ đó là hàng hiệu xa xỉ, giá cả mấy chục ngàn tệ. Với điều kiện gia đình của Trương An An thì khó mà mua nổi một chiếc như vậy. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình đã từng thấy chiếc đồng hồ này ở đâu rồi.
Bất chợt một tia sáng vụt qua trong đầu tôi – đúng rồi, tôi đã thực sự từng thấy chiếc đồng hồ này.
4
“An An, cậu chuyển ra căn hộ nào vậy? Đồ đạc có nhiều không? Có cần bọn mình giúp không? Dẫn bọn mình tham quan biệt thự của cậu đi!”
Để xác minh suy đoán trong lòng, tôi nhiệt tình mở lời.
“Ái chà, biệt thự gì chứ,” Trương An An làm bộ thẹn thùng, “chỉ là một căn hộ nhỏ ba phòng một phòng khách thôi mà. Nếu các cậu không chê thì mai đi cùng tôi xem nhé.”
Ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ đắc ý.
Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau giúp Trương An An chuyển đồ đến căn hộ mà cô ta thuê.
Vừa bước vào khu dân cư, tôi đã thấy một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Cho đến khi đứng trước cửa đơn nguyên, tôi mới dám chắc chắn.
Không sai, chủ hộ của căn nhà này – là tôi.
Trước cửa còn treo một dây ớt đỏ mà tôi đã tự tay treo lên trước khi về quê nghỉ đông năm ngoái.
Đây là căn hộ ba mẹ tôi mua cho tôi để phòng khi tôi không quen sống trong ký túc xá. Nhưng sau đó tôi thấy sống trong trường cũng ổn nên chưa từng về đây ở.
Tôi nghĩ để trống cũng phí, nên quyết định cho thuê lấy tiền phụ cấp sinh hoạt.
Không ngờ, thế nào lại rơi đúng vào tay Trương An An.
Về đến nhà, tôi gọi điện cho mẹ để xác nhận tên người thuê nhà.
Quả nhiên không ngoài dự đoán – là Chu Tề.
Quả thật, bọn họ đã dây dưa với nhau y hệt như kiếp trước.
Sau khi tôi chết kiếp trước, Trương An An đã kết hôn với Chu Tề.
Kiếp trước, Chu Tề đúng thật là người có tiền.
Nhưng kiếp này, thì chưa chắc đâu.
Vì kiếp trước, có tôi làm dê thế tội cho họ.
Kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Vậy thì, con dê thế tội sẽ là ai đây?
Tôi nhìn Trương An An đang ngồi trong lớp, cầm điện thoại gõ lia lịa, khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào của một cô gái đang yêu – bất giác dâng lên một chút thương hại trong lòng.
Tôi còn đang âm thầm thương cảm cho cô ta, không ngờ bên kia đã bắt đầu tính toán làm sao để biến tôi thành dê thế tội rồi.
Trên diễn đàn trường – nơi tôi chẳng mấy khi chú ý – lặng lẽ xuất hiện một bài viết: “Thẻ sen truyền kỳ tái xuất giang hồ”.
Ban đầu, không ai chú ý đến bài viết này, cho đến khi Chu Tề lại dẫn người đến trường.
Một nhóm người khí thế bừng bừng chặn tôi ngay trước cửa giảng đường lớn – mọi chuyện giống y như kiếp trước.
5
“Cố Tiểu, cô bị nghi ngờ trộm cắp tài sản người khác, giờ phải theo chúng tôi về để lấy lời khai.”
“Tôi? Trộm cắp tài sản người khác? Tôi lấy của ai, lấy cái gì? Không nói rõ ràng thì tôi không có lý do gì phải đi với các người cả!”
Kiếp trước, tôi không chút đề phòng, bị các người dắt mũi xoay vòng.
Nhưng kiếp này, tôi không còn là con ngốc của kiếp trước nữa rồi.
“Bảo cô đi thì đi, nói nhiều làm gì!”
Vừa nói, hắn vừa định nhào tới kéo tôi đi.
Tôi nhanh chóng né sang một bên tránh được.
“Anh là người chấp pháp à? Máy ghi hình đâu? Quy định cho phép các anh dùng bạo lực thi hành pháp luật sao?”
Hắn không ngờ tôi lại phản kháng, bị tôi làm cho bất ngờ.
Tôi lớn tiếng chất vấn tiếp: “Các anh thuộc chi cục nào? Tôi muốn xem xem hành vi của các anh có đúng quy định không!”
Nói rồi tôi cầm điện thoại lên mở chức năng quay video đối diện họ.
Hai người lập tức khựng lại, rồi cùng lúc đưa tay che mặt, né ra phía sau.