Chương 7 - Tái Sinh Để Phá Kế Hoạch Nguy Hiểm
Kiếp trước tôi trốn ra ngoài tiêm vắc-xin là do bác cố tình vấp chân mẹ chồng.
Sau khi tôi chết, Lưu Phú vứt xác tôi ra sau núi, định để dã thú ăn xác,
Chính bác là người âm thầm đào hố chôn cất tôi.
Kiếp này, tôi không chỉ phải trả thù, mà còn phải báo đáp.
Sau khi ly hôn, tôi trở lại thị trấn, sợ Lưu Phú quấy rầy nên tạm trú nhà chị hàng xóm đối diện.
Quả nhiên vài ngày sau, Lưu Phú tìm tới.
Hắn chở mẹ mình trên chiếc xe ba gác, tay chân bị trói, mắt bị bịt, mồm la oai oái.
Hắn đứng ngoài cửa gõ rất lâu, thấy không ai mở thì tức giận đá cửa, chửi rủa rồi bỏ đi.
Chị hàng xóm biết lý do tôi ly hôn liền mắng một câu:
【Đáng đời!】
Hai ngày sau, tôi mang sữa sang thăm bác hàng xóm thì thấy trước cửa nhà Lưu Phú treo cờ trắng.
Bác nói mẹ chồng cũ của tôi đã chết vì bệnh dại.
Khi biết tiêm vắc-xin không có tác dụng, Lưu Phú giận dữ tìm đến lão lang vườn đánh một trận.
Chuyện đang đúng thì bị hắn làm thành sai, cuối cùng còn phải bồi thường ngược lại một triệu.
Bác còn nói nhỏ cho tôi biết, mấy hôm nay Lưu Phú với Vương Thúy cãi nhau như cơm bữa, chắc là chẳng sống yên được bao lâu.
Tôi chỉ cười, không nói gì.
Vừa ra khỏi nhà bác thì tôi đụng ngay mặt với Lưu Phú.
Thoáng đầu hắn mừng rỡ, nhưng thấy tôi bình thản lạnh lùng thì khựng lại:
【Lý Vân, cô cố ý đến xem tôi thảm hại đúng không?Mẹ tôi chết rồi, cô hài lòng chưa?】
Tôi khẽ cười, lắc đầu:
【Mẹ anh đâu phải do tôi hại chết, anh nên đi hỏi kẻ đã đưa con chó đó về mới đúng.
Huống hồ, chuyện tôi muốn xem còn chưa đến đâu!】
Nói rồi, tôi hất vai đẩy Lưu Phú qua một bên, quay lưng bỏ đi không thèm nhìn lại.
Ngày chôn cất, tôi cố tình đi theo phía sau lặng lẽ.
Khi quan tài được khiêng đến lưng chừng núi, người đàn ông da đen đột nhiên xuất hiện, chắn ngay đường đi.
Vương Thúy thấy thế liền hoảng sợ che mặt, lùi lại sau.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người da đen, không ai hiểu anh ta nói gì.
Sau một hồi ra hiệu không ai hiểu, anh ta bực bội đập trán, rồi rút trong túi ra một tấm băng rôn, trải ra:
“Tôi là cha ruột của con Vương Thúy!”
Tất cả mọi người sững sờ, nhìn nhau không nói nên lời.
Lưu Phú lập tức xắn tay áo xông tới định đánh,
Vừa giơ tay đã bị người da đen đẩy ngã.
Anh ta giơ ngón giữa lên với hắn, rồi lại lấy thêm một tấm băng rôn khác:
“Không tin đi xét nghiệm ADN, tôi trả tiền!”
Mọi người im lặng vài giây, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
【Màu da đứa bé đen thui như thế, có khi thật sự không phải con Lưu Phú!】
【Phải đấy, lần đầu tôi nhìn hai đứa còn tưởng cục than, Lưu Phú chưa bao giờ nghi ngờ à?】
Trước ánh mắt săm soi của mọi người, Lưu Phú cứng đờ, từ từ quay sang nhìn Vương Thúy.
Cô ta khóc lóc lắc đầu, thề sống thề chết rằng tên da đen đang nói dối.
Còn chưa khóc xong, người da đen lại lấy ra một tấm băng rôn khác:
“Vương Thúy, giờ tôi kiếm được 20 triệu mỗi tháng, em với con về với tôi, tôi sẽ cho hai mẹ con hạnh phúc!”
Thấy vậy, Vương Thúy lập tức ngừng khóc, tròn mắt, vô thức lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Lưu Phú.
Đến nước này, Lưu Phú còn không hiểu chuyện thì đúng là ngu thật.
Hắn đỏ mắt kéo Vương Thúy đè xuống đất mà tát tới tấp:
【Mày lừa tao, biến tao thành thằng ngu, để xem tao có đánh chết mày không!】
Vương Thúy chẳng có sức phản kháng, nhưng người da đen thì không phải dạng vừa.
Anh ta kéo tay Lưu Phú, quăng ra xa như ném rác.
Rồi đứng chắn trước Vương Thúy, gằn lên vài câu tiếng Trung chửi tục mà ai cũng hiểu.
Vương Thúy đứng sau lưng anh ta, lau máu khóe miệng, nghiến răng chỉ vào Lưu Phú mà gào:
【Đúng là con anh ta đấy!
Tôi chỉ thấy vợ cũ anh giàu nên mới tìm anh gánh trách nhiệm thôi, không ngờ anh lại tin thật, ngu ngốc!
Không có Lý Vân, anh chẳng là cái thá gì, tôi thà chết cũng không sống khổ với anh!】
Lưu Phú gào lên như thú hoang, định lao vào tiếp nhưng bị mọi người ngăn lại.
Ai nấy đều thúc giục Vương Thúy mau rời đi, đợi xong lễ tang rồi tính.
Tôi bám theo phía sau, thấy Vương Thúy dắt người da đen thẳng đến nhà Lưu Phú.
Cô ta ôm con từ tay hàng xóm, không một chút lưu luyến, quay đầu rời đi.
Chỉ tiếc là cô ta không thấy được ánh mắt tàn độc của người đàn ông sau lưng mình.
Mất cả vợ lẫn con, lại bị cắm sừng công khai,
Lưu Phú trở thành trò cười cho cả làng.