Chương 3 - Tái Ngộ Ở Bệnh Viện
Tôi nhìn cánh cửa nhà anh, thầm nghĩ: số phận thật biết trêu người.
Tôi mở cửa căn hộ ngay cạnh nhà anh, đẩy hành lý vào.
Sau đó chuẩn bị xuống tầng lấy nốt đồ còn lại.
Vừa đóng cửa, anh lại mở cửa bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng anh mang theo chút khó chịu: “Một mình em chuyển nhà kiểu này thì đến bao giờ mới xong, ầm ầm cả buổi, tôi không nghỉ được.”
Nói rồi anh bấm thang máy.
Cố Ngôn Thâm giúp tôi mang tất cả hành lý còn lại lên.
Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn, rầm! — cửa nhà anh đã bị đóng sầm lại.
Tôi gãi mũi, hơi lúng túng, đành quay về sắp xếp đồ đạc.
Tối đến, bên ngoài bất ngờ nổi gió lớn.
Chưa được bao lâu, đèn trong nhà bỗng vụt tắt hết.
Tuy có hơi sợ nhưng tôi vẫn cắn răng bật đèn pin trên điện thoại, đi ra kiểm tra cầu dao điện.
“Không phải cầu dao, là dây điện bên ngoài bị gió thổi đứt rồi.” Khi tôi đang nhón chân xem xét hộp điện, giọng Cố Ngôn Thâm vang lên sau lưng.
“À… à…” Tôi quay đầu lại, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin, thấy anh đang đứng dựa cửa nhà mình, tay đút túi, nhìn tôi.
“Điện thoại em sắp hết pin rồi.”
Tôi cầm điện thoại lên xem, quả nhiên chỉ còn 10%.
“Nhà tôi có máy phát điện nhỏ.” Nói xong, anh quay lưng đi vào nhà.
Ý là… mời tôi sang nhà anh sạc điện?
Nhưng với vẻ mặt lạnh nhạt kia, tôi thực sự không chắc mình có hiểu đúng không.
Tôi còn đang lưỡng lự trước cửa, anh lại nói vọng ra:
“Nếu em còn không vào sạc thì điện thoại sẽ tắt nguồn ngay đấy.”
4
“Ờ.” Tôi vội vàng bước theo anh vào nhà.
Vừa đứng ở cửa, còn chưa kịp đóng lại, một bóng hình quen thuộc mà xa lạ bỗng ập tới.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã siết lấy eo tôi, một nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt bất ngờ rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như ngưng đọng.
Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ còn lại tiếng thở gấp và dồn dập vang lên giữa hai người.
Cố Ngôn Thâm… anh dường như vẫn giống hệt như xưa.
Cho đến khi nước mắt tôi rơi xuống, chút lý trí cuối cùng phá tan cảm xúc buông thả, tôi đẩy mạnh anh ra, trong lòng đầy hoảng loạn: “Cố Ngôn Thâm! Anh sắp kết hôn rồi!”
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt giao nhau, vẻ mặt bình tĩnh: “Thì sao?”
“T-Thì sao?” Tôi không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh.
“Anh nghĩ chuyện hôn một người yêu cũ khi đang có vị hôn thê là bình thường à?”
“Trước kia… anh đâu phải người vô trách nhiệm như vậy.” Giọng tôi trĩu nặng thất vọng.
Anh nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “Thẩm Du, tám năm trước là em biến mất không lời từ biệt, đơn phương chia tay anh. Em nói xem, ai mới là người vô trách nhiệm?”
“Tôi…”
“Lúc đó, nhà tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài rời khỏi đây.” Tôi cố giải thích.
Anh nghiêng mặt đi, khẽ bật cười, đầy châm chọc.
“Đúng rồi, đối với em, tôi căn bản chẳng có gì quan trọng. Cho nên em chưa từng nghĩ đến việc nói với tôi một lời, để tôi cùng em gánh vác.”
“Chúng ta đã hứa sẽ học chung một trường đại học, tôi còn lên kế hoạch cho tương lai của cả hai. Vậy mà em chỉ để lại cho tôi một tin nhắn chia tay, rồi biến mất suốt tám năm.”
“Trong lòng em, tôi chưa từng quan trọng chút nào!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận như thế.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, trong đầu như phủ đầy sương mù, không thể nhúc nhích.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới bừng tỉnh, cảm thấy tủi thân: “Nhưng khi đó… em thật sự muốn ở lại học cùng anh.”
“Có lẽ anh đã quên rồi, lúc ấy gia đình em vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng thứ em nhận được từ anh là sự lạnh nhạt và xa cách. Hôm em cầm giấy báo nhập học đến tìm anh, em thấy anh đang ôm Vương An Nhiên, an ủi cô ấy.”
“Cho dù em có ngốc đến đâu cũng nhận ra mọi chuyện. Em không muốn anh phải khó xử, nên chọn cách rời đi để tác thành cho hai người. Cố Ngôn Thâm, sao mọi chuyện lại thành lỗi của em rồi?”
Anh nhìn tôi, sắc mặt âm trầm: “Em nói gì cơ?”
“Ý em là… em nghĩ tôi thích Vương An Nhiên?”
Tôi không đáp, chỉ lảng mắt sang chỗ khác.
Anh bật cười: “Thẩm Du, tôi nói rõ cho em biết — tôi chưa từng thích Vương An Nhiên, trước kia không, bây giờ không, sau này càng không.”
Tôi kinh ngạc: “Nhưng mà hai người…”
“Chúng tôi chưa từng đính hôn.”
Tôi khựng lại.
“Mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn. Sau khi mẹ cô ấy mất, mẹ tôi vì nể tình cũ nên đưa cô ấy về nhà chăm sóc.”
“Lúc đó, cô ấy thường xuyên suy sụp tinh thần. Mẹ tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện nên cứ bắt tôi trò chuyện an ủi.”
“Tôi biết cô ấy thích tôi, vì thế luôn cố tránh mặt, cũng từ chối rất nhiều lần.”
“Cho đến một đêm, mẹ tôi vào phòng cô ấy thì phát hiện rất nhiều thuốc ngủ, kèm theo những bức thư và nhật ký với nội dung muốn tự tử.”