Chương 5 - Tái Ngộ Định Mệnh Giữa Anh Trai Và Em Gái

7

Tôi về nước cũng đã được một thời gian.

Nghĩ lại lúc ra nước ngoài vội vàng, vẫn còn khá nhiều đồ đạc để ở nhà họ Giang.

Hôm nay rảnh rỗi, tôi quyết định quay lại lấy.

Người ra mở cửa là dì Lâm – quản gia của nhà họ Giang.

Năm tôi chín tuổi thì được nhận nuôi vào nhà họ Giang.

Lúc đó Giang Tự Ngôn mười ba tuổi.

Cha mẹ của anh đã mất trong một vụ tai nạn xe.

Ông nội Giang thì luôn bận rộn với công việc công ty.

Từ nhỏ đến lớn, tôi và anh đều do dì Lâm chăm sóc.

Sau khi chào hỏi dì vài câu, tôi chuẩn bị rời đi thì Giang Tự Ngôn về tới.

Bước chân anh có phần gấp gáp, như thể vừa vội vã chạy về.

Anh cởi áo khoác vest, ánh mắt chạm vào tôi, bình thản lên tiếng:

“Ăn cơm xong hãy đi.”

Dưới ánh mắt mong chờ của dì Lâm tôi lại đặt đồ xuống.

Trong lúc dì Lâm nấu ăn, tôi và Giang Tự Ngôn ngồi im lặng trên sofa.

Anh liếc qua túi xách của tôi, giọng lạnh nhạt vang lên:

“Con gấu bông đó… em không mang đi à?”

Nghe câu đó, tôi hơi khựng lại.

Con gấu bông đó là món quà đầu tiên Giang Tự Ngôn tặng tôi khi tôi mới về nhà họ Giang.

Ngày trước tôi quý nó vô cùng, tối nào cũng ôm ngủ.

Dù một bên bị rách một chút, tôi vẫn chẳng nỡ vứt.

Trước khi quan hệ giữa tôi và anh rạn nứt, anh từng trêu đùa:

“Em định giữ nó cả đời thật à?”

Tôi khi đó cười hồn nhiên: “Tất nhiên rồi, đây là món quà anh trai tặng mà.”

“Không mang đâu.” Tôi đáp khẽ.

“Là không mang nổi, hay không muốn mang?”

Yết hầu Giang Tự Ngôn khẽ chuyển động, ánh mắt dán chặt vào tôi:

“Anh nhớ em từng rất thích nó mà.”

“Không muốn.” Tôi im lặng vài giây rồi bình tĩnh nói:

“Thứ từng rất thích… không có nghĩa bây giờ vẫn thích.”

“Giống như anh vậy.”

Bàn tay thả lỏng bên người anh siết lại thành nắm đấm.

Anh hít một hơi thật sâu, mắt hơi đỏ:

“Đúng, là thứ mà em có thể dễ dàng vứt bỏ.”

Tôi cụp mắt xuống, giọng nhẹ nhàng:

“Anh, trước kia là em không hiểu chuyện.”

Giang Tự Ngôn mím môi, không nói gì.

Một lúc sau, anh lên tiếng.

Giọng anh trầm khàn, chất chứa nỗi đau bị đè nén:

“Giang Thính, là em chủ động trêu chọc anh trước.”

“Chỉ một câu ‘không hiểu chuyện’ là xóa sạch hết sao?”

Nói như thể tôi là kẻ bạc tình tệ bạc vậy.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ hỏi:

“Anh muốn em làm gì thì mới thấy hài lòng?”

【Em gái đừng giả vờ ngây thơ nữa, ý của anh trai rõ ràng rồi – em trêu chọc anh ấy thì phải chịu trách nhiệm.】

【Anh ấy trước giờ cũng đâu thật sự đối xử tệ với em, sao em không cho anh ấy một cơ hội chứ?】

【Mau nói rõ chuyện giữa em và Chu Cận đi, đừng để hiểu lầm kéo dài thêm nữa.】

Giang Tự Ngôn nhìn tôi chăm chú, môi mấp máy như muốn nói lại thôi.

May mà lúc đó dì Lâm đi ra, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa chúng tôi.

Ăn xong bữa cơm đó, tôi gần như chạy trốn khỏi nhà họ Giang.

8

“Sao đi lâu thế?”

Vừa về đến nhà, tôi đã thấy Chu Cận nhìn mình với ánh mắt đầy ai oán.

Tôi bước tới ôm lấy anh, thở dài:

“Dì quản gia hồi xưa nấu cơm, em không tiện bỏ đi giữa chừng.”

Chu Cận vừa cởi cúc áo tôi vừa hỏi:

“Anh trai em cũng ở đó à?”

“Nói gì với anh ta?”

“Không có gì quan trọng, chỉ mấy chuyện vặt thôi.”

Chu Cận nâng mặt tôi lên, cúi xuống hôn mạnh một cái.

“Thính bảo bối, sau này đừng gặp riêng anh trai em nữa.”

Đúng là một bình giấm chua di động.

“Biết rồi.”

Đêm khuya.

Tôi và Chu Cận bị đánh thức bởi một cuộc gọi lạ.

Tôi vừa tắt máy, đối phương lại gọi tiếp.

Lo có chuyện gấp, tôi đành bắt máy.

Vừa áp điện thoại lên tai, giọng nam quen thuộc đã vang lên:

“Thính Thính, là anh – Tống Kỳ Niên đây.”

“Anh trai em uống say rồi, em có thể đến đón anh ấy được không?”

Tôi không do dự, lập tức từ chối:

“Em không tiện lắm đâu anh Kỳ Niên, phiền anh đưa anh ấy về giúp em nhé.”

“Đợi đã!” – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có phần gấp gáp – “Là anh trai em nằng nặc đòi gặp bằng được, em qua gặp anh ấy một chút đi.”

“Anh Kỳ Niên, anh trai em đâu phải con nít nữa.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

Chu Cận kéo vạt áo tôi lên, chẳng thèm hỏi han gì, đã đè tôi xuống.

“Thính bảo bối, xem ra em còn nhiều sức lắm đấy. Mình chơi thêm hiệp nữa nhé?”

9

Sau một đêm bị Chu Cận “hành”, đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã gần trưa.

Tôi đang định ra ngoài ăn trưa

thì Giang Tự Ngôn không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện, túm chặt cổ tay tôi, ép tôi dựa lưng vào cửa.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, từng tơ máu hiện rõ, ánh nhìn sắc như dao:

“Thính Thính, sao tối qua em không đến?”

Tôi há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra thì anh đã khàn giọng nói tiếp:

“Thính Thính, em quên rồi sao? Trước kia em từng nói… nếu anh uống say ở bên ngoài, em sẽ đến đón anh về.”

Câu đó… đúng là tôi đã từng nói.

Khi ấy tôi vừa đậu vào cấp ba, còn anh thì đã bắt đầu gánh vác công việc gia đình.

Những buổi xã giao gần như chiếm hết thời gian của anh.

Tối nào anh cũng say xỉn về nhà.

Vậy mà, dù có khuya đến đâu, tôi cũng sẽ ngồi đợi anh trong phòng khách.

Một lần anh về muộn, thấy tôi chưa ngủ, liền bất đắc dĩ nói:

“Về sau đừng đợi anh nữa, buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

Tôi nắm lấy tay áo anh, kiên định nói:

“Anh, sau này để em đi đón anh nhé.”

“Như vậy, dù anh có say rượu bên ngoài, cũng sẽ không mất mặt vì có em ở bên.”

Lúc đó, Giang Tự Ngôn mỉm cười, gật đầu.

Thế nhưng, anh chưa từng để tôi thực hiện lời hứa đó một lần nào cả.

Tôi gỡ tay anh khỏi cổ tay mình, bình tĩnh nói:

“Anh, đó là chuyện của trước kia. Giờ em có cuộc sống riêng rồi.”

“Em có cuộc sống riêng… thế còn anh thì sao?”

Anh hít sâu một hơi, như thể đang miễn cưỡng nuốt xuống cảm xúc nào đó:

“Kể từ khi em ra nước ngoài, anh lúc nào cũng thấy thiếu vắng, trống rỗng,

trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh hôm đó… ngày anh đuổi em đi.”

“Khi nghe từ Tống Kỳ Niên rằng em sắp về nước, anh mất ngủ suốt đêm, nghĩ mãi nên làm gì để bù đắp cho em.”

“Anh không ngờ em lại có bạn trai…

Anh nhìn em đưa cậu ta về chung cư, trong lòng ghen đến phát điên.

Anh đã đợi em dưới nhà mấy tiếng đồng hồ.”

“Thính Thính, anh thừa nhận… anh thích em rồi.”

Tôi cười lạnh, mỉa mai:

“Anh quên rồi à? Trước kia anh từng nói thẳng – anh em nuôi mà yêu nhau thì thật ghê tởm.”

Cơ thể Giang Tự Ngôn khựng lại trong thoáng chốc.

Khi tôi đưa Chu Cận – bạn trai giả – về nhà, bị Giang Tự Ngôn cưỡng hôn, anh như biến mất khỏi thế giới tôi.

Vài ngày liền không về nhà.

Tôi không cam tâm, liền tìm đến hội sở mà anh hay lui tới.

Khi đến nơi, cửa phòng đang khép hờ, bên trong làn khói thuốc dày đặc, mấy người đang tụ tập đánh bài.

Ai đó bật cười trêu ghẹo:

“Nghe nói dạo này có chuyện hot lắm, nuôi em gái mà em gái lại thích mình. Nhà Lục Phong ấy, đúng là rối rắm.”

Người vừa nói là Cố Nhiên, bạn thân của Lục Phong.

Anh ta tỏ vẻ ghê tởm:

“Em gái mà yêu anh trai mình, đúng là buồn nôn thật sự.”

“Chỉ có đầu óc biến thái mới có thể yêu anh trai mình thôi.”

“Giang Tự Ngôn này, nhà cậu cũng có cô em nuôi Thính Thính kia mà,

cậu thấy sao?”

Sắc mặt Giang Tự Ngôn khẽ sững lại một chút,

anh cau mày:

“Dù là anh trai thích em gái hay em gái thích anh trai, đều rất ghê tởm.”

Cố Nhiên gật đầu:

“Chuẩn, tôi cũng nghĩ thế. Lục Phong chắc sợ chết khiếp rồi.”

Đọc tiếp

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)