Chương 4 - Tai Nạn WeChat Khó Đỡ
Lục Khả cúi gằm mặt:
“Chi Chi, cậu nói xem mình có phải đứa bạn trời đánh không?”
Tôi vỗ vai cô ấy, dịu dàng an ủi:
“Không sao đâu, bé cưng. Dù có là đồ trời đánh, cậu vẫn là đứa trời đánh dễ thương nhất thế giới.
Hơn nữa, Tống Trì Diệm là sếp kiêm chủ nợ của mình, mình cũng không thể trốn anh ta mãi được.”
Lục Khả lập tức nắm chặt tay tôi, hùng hồn thề thốt:
“Chi Chi, yên tâm, giữa cậu và Tống tổng, mình luôn đứng về phía cậu. Nếu anh ta dám cặn bã với cậu, mình sẽ làm loạn công ty, khiến anh ta phá sản luôn!”
…
Ừm, cũng không cần phải cực đoan vậy đâu.
Tôi ra khỏi công ty, thấy Tống Trì Diệm dựa vào xe chờ sẵn.
Đôi mắt dài, sắc sảo của anh ta hơi nhướng lên khi cười, dịu dàng đến mức có thể dìm chết người trong đó.
Mặc dù rất không có tiền đồ, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận—
Chỉ cần nhìn thấy anh ta, tim tôi liền đập nhanh hơn.
Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là “thích theo phản xạ sinh lý” sao?
“Chi Chi, em đói không? Muốn ăn gì?”
Ghế phụ đã được mở sẵn, tôi thản nhiên ngồi vào:
“Sao cũng được.”
Tống Trì Diệm không hỏi thêm.
Xe bắt đầu lăn bánh, cảnh vật hai bên càng lúc càng quen thuộc.
Cuối cùng, nó dừng lại trước một quán bán hoành thánh gần trường cấp ba cũ của tôi.
Bây giờ đang là giờ học, quán rất vắng, chỉ có tôi và Tống Trì Diệm là khách.
Hồi còn đi học, tôi thèm chảy nước miếng món hoành thánh thịt tươi ở đây.
Nhưng bố mẹ và chị quản gia cấm tôi ăn ngoài, nói là không sạch sẽ.
Mỗi lần nhìn bạn bè ăn, tôi chỉ có thể nuốt nước bọt mà không dám mua.
Không ngờ sau nhiều năm, cuối cùng tôi cũng có thể bù đắp tiếc nuối thời thanh xuân này.
“Chi Chi, tại sao em lại nói trên WeChat rằng không thích anh?”
Khi đang đợi hoành thánh, Tống Trì Diệm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Bà chủ quán đang nhặt rau ở bên cạnh lập tức dựng thẳng tai hóng chuyện.
Tôi cúi đầu, nghịch nghịch dây xích trên ốp điện thoại:
“Trước đây thích, bây giờ không thích nữa, không có lý do gì cả. Mà này, tiền nợ anh cứ trừ dần vào lương của tôi đi.”
“Đó là quà anh tặng em, không phải tiền nợ.”
“Thật á?!” Tôi lập tức phấn khích ngẩng đầu, “Nói lại lần nữa đi, để tôi ghi âm lại.”
Tống Trì Diệm cong môi, nụ cười có chút lười biếng:
“Tiền không cần trả. Nhưng món nợ tình cảm, có phải nên tính toán một chút không?”
“Chi Chi, em vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, suốt ngày làm nũng anh trên WeChat, gọi anh là ‘bảo bối’. Em nghĩ anh chịu nổi sao?”
Tôi có hơi chột dạ, phản bác yếu ớt:
“Tôi đã nói rồi, tôi nhận nhầm người mà.”
“Hơn nữa, tình cảm của anh cũng có thể chia ra nhiều phần như vậy, không có gì quý giá lắm đâu.”
Lần này đến lượt Tống Trì Diệm sững sờ.
“Gì cơ?”
Đúng lúc đó, bà chủ quán bưng hoành thánh lên, nhìn hai chúng tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
“Cặp đôi trẻ đang cãi nhau à?”
“Bọn cháu không phải người yêu.”
“Không cãi nhau.”
Chúng tôi đồng thanh nói cùng một lúc.
Bà chủ mỉm cười không nói gì, lặng lẽ quay lại tiếp tục nhặt rau.
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, dùng thìa vớt một viên hoành thánh lên, vừa bỏ vào miệng thì màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên.
Trên đó là… tấm ảnh cơ bụng của Tống Trì Diệm!
Tôi giật bắn mình, lập tức nhét điện thoại vào túi xách.
“Chi Chi…”
“Tôi chỉ cài ảnh anh làm hình nền để nhắc nhở bản thân phải trả nợ thôi, đừng hiểu lầm. Nếu anh thấy bị xâm phạm quyền chân dung, tôi có thể xóa ngay trước mặt anh.”
“Nếu em thích, anh có thể chụp thêm vài tấm gửi em.
Hoặc em có thể đến nhà anh, cảm nhận trực tiếp cũng được…”
Giọng anh ta trời sinh trầm thấp, lại có nhịp điệu chậm rãi đặc trưng, dừng ngắt đúng lúc, mê hoặc lòng người, khiến người ta vô thức tưởng tượng ra những hình ảnh không nên có…
Tôi chưa kịp nuốt hết hoành thánh, tim đã đập loạn nhịp, mặt nóng bừng.
Tôi giận dữ nhìn anh ta, cố gắng lấy lại lý trí:
“Tống Trì Diệm, nếu anh đã không quên được bạch nguyệt quang thì một lòng mà nhớ về cô ấy đi, đừng có đi trêu chọc người khác.”
“Anh có biết thích một gã cặn bã là cảm giác khó chịu thế nào không?”
Giọng tôi càng nói càng ấm ức, về sau thậm chí còn hơi nghẹn ngào:
“Đặc biệt là tôi còn phải gặp anh mỗi ngày ở công ty. Tại sao anh lại đẹp trai đến vậy chứ?”
“Nếu anh còn như thế nữa, tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối nơi làm việc… Không đúng, anh chính là ông chủ…”
Nói đến cuối cùng, tôi bắt đầu lộn xộn cả lên.
Tống Trì Diệm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, ánh mắt đầy vẻ đau lòng:
“Chi Chi, anh không trêu chọc ai khác cả. Từ tiểu học đến bây giờ, anh chỉ thích một mình em.”
Tôi chớp mắt ngơ ngác:
“Anh biết tôi từ tiểu học?”
“Đúng vậy, Chi Chi. Em hoàn toàn không nhớ gì sao?”
Tôi càng mơ hồ hơn:
“Vậy anh gặp bạch nguyệt quang từ khi nào?”
Tống Trì Diệm bật cười, khẽ lắc đầu:
“Bạch nguyệt quang chính là em.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ thích một mình em.”
Tôi ngẩn người sốc nặng:
“Không thể nào, anh nói dối! Sao có thể được chứ?”
Chẳng lẽ tôi đã tự ghen với chính mình suốt thời gian qua???
Tống Trì Diệm bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút bất lực:
“Chi Chi, hồi lớp hai em từng viết thư tình cho bạn cùng bàn. Nhưng vì điểm toán chỉ có 6 điểm, em bị cậu ta từ chối.”
“Lớp năm, khi chúng ta đi cắm trại ở vùng quê, em mặc váy công chúa và bị một đám trẻ con kéo đi ném pháo vào phân bò, nhưng không thành công.”
“Lên lớp 7, trong một cuộc bình chọn hoa khôi trên diễn đàn trường, em đã vô tình đăng nhầm ảnh một con khỉ ở núi Nga Mi lên, khiến cả trường cười ngất…”
Bà chủ quán nhặt rau nãy giờ cố nhịn cười đến mức sắp phát bệnh luôn rồi.
Tôi hoảng hốt bịt miệng Tống Trì Diệm lại:
“Đủ rồi! Tôi tin rồi, không cần nói nữa!”
Nhưng ngay khi lòng bàn tay tôi chạm vào môi anh, một cảm giác mềm mại, tê tê truyền đến.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại.
“Nhưng mà này, Tống Trì Diệm…” Tôi do dự nhìn anh ta.
“Tại sao tôi lại không nhớ gì về anh cả? Với ngoại hình này của anh, tôi không thể nào quên được mới đúng.”
Tống Trì Diệm cụp mắt, hàng mi đen nhánh khẽ rung:
“Lúc đó, anh vẫn chưa được nhà họ Tống nhận lại. Ngày nào tan học cũng đi theo mẹ nhặt chai nhựa. Người lúc nào cũng lấm lem, không có vẻ ngoài như bây giờ.”
Lăn lộn trong giới kinh doanh, tôi từng nghe loáng thoáng vài lời đồn về quá khứ của anh ta.
Bố mẹ Tống Trì Diệm yêu nhau nhưng bị gia đình ép chia cắt vì khoảng cách thân phận quá lớn.
Thậm chí, bố anh ta từng không hề biết đến sự tồn tại của con trai mình trong suốt một thời gian dài.
Tôi lặng lẽ đổi chủ đề:
“Nếu thích tôi, tại sao anh không tỏ tình?”
“Lúc đó, anh quá tự ti.
Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần chờ thêm một chút nữa, đợi bản thân giỏi hơn, xuất sắc hơn, rồi anh sẽ đủ tư cách đứng trước em.
Nhưng không ngờ, đến năm lớp 9, em lại chuyển trường.”
Nụ cười của anh ta có chút chua chát:
“Anh tìm đủ mọi cách hỏi thăm tin tức của em nhưng không tài nào tìm được.
Hết cách, anh chỉ có thể chấp nhận yêu cầu nhận tổ quy tông của nhà họ Tống, nghĩ rằng có được sự hậu thuẫn của họ, anh sẽ có thêm một tia hy vọng.
Nhưng nhà họ Tống không hề chào đón anh.
Thời gian đó, thứ duy nhất khiến anh tiếp tục bước tới chính là tìm em.
Thế nhưng anh tìm khắp thành phố cũng không thấy em đâu.”
Tôi nhỏ giọng lầm bầm:
“Đồ ngốc, tôi ra nước ngoài rồi, đương nhiên anh tìm không ra.”
Tôi nheo mắt nhìn anh ta:
“Vậy nên ngay khi phỏng vấn, anh đã nhận ra tôi, rồi chủ động kết bạn WeChat?”
“Ừ.”
“Thế sau khi kết bạn, anh không phát hiện ra tôi nhận nhầm anh à?”
Tống Trì Diệm khẽ cười:
“Thật ra, anh có hơi nghi ngờ.”
Tôi bĩu môi, trách móc:
“Vậy sao anh không nói?”
“Xin lỗi, Chi Chi… Nhưng khi nghe em gọi anh là ‘bé cưng’, anh vui đến mức không thể từ bỏ cảm giác này…
Suy nghĩ cả đêm vẫn không nỡ nói ra.”
Tôi nhai miếng hoành thánh cuối cùng, lẩm bẩm:
“Thôi được rồi, tha thứ cho anh vậy.”
Sau khi tính tiền, chúng tôi không lập tức rời đi mà dạo quanh con đường rợp bóng cây gần trường học.
Đến một khúc vắng người, Tống Trì Diệm đột ngột dừng lại.
“Chi Chi, anh yêu em.”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tràn ngập khát khao và chiếm hữu, mãnh liệt đến mức khiến tôi không dám đối diện.