Chương 5 - Tai Nạn Nhà Vệ Sinh
Chương 5:
Tôi gật đầu lia lịa.
Hứa Tri bĩu môi:
“Vậy cho tớ số anh ấy đi . Tớ theo đuổi luôn!”
“Không được !”
Tôi vô ý từ chối ngay lập tức.
“Hứ~ Vậy mà bảo chỉ là hàng xóm thôi đó. Vừa thử một cái đã bối rối rồi .”
“Tóm lại là đang yêu nhưng chưa đủ dũng khí công khai đúng không ?”
Hứa Tri nheo mắt, ngồi sát cạnh tôi :
“Hay cậu thử… thả thính nhẹ chút xem?”
Thả thính?
Trong lòng tôi khóc ròng: Bị anh ấy nhìn hết nguyên cây rồi , còn miếng vốn liếng nào đâu nữa mà thả chứ.??
…
Người mà trước đây không hề gặp trong trường, vậy mà dạo này hầu như ngày nào cũng xuất hiện trước mặt tôi .
Hứa Tri lúc này đang hút trà sữa anh ấy mang đến cho tôi , rồi phân tích như quân sư:
“Nói thật nhé, anh ấy cưng cậu rõ ràng luôn á. Mỗi lần mua gì cho cậu bọn tớ cũng đều được hưởng ké hết”
“ Đúng kiểu: để được ôm một mình cậu , anh ấy nguyện ôm cả lớp luôn.”
Tôi c.ắ.n ống hút, nghĩ lại … anh ấy thật sự đối với tôi rất tốt .
Cả hè ở nhà tôi cũng chính anh ấy làm hết chén bát.
Điện thoại tôi reo lên, là mẹ gọi đến.
“Mẹ ơi, sao thế? Nhớ con rồi à ?”
Đầu dây bên kia mẹ nhai cái gì đó, lầm bầm mãi chưa nói .
“Mẹ ăn gì vậy ?”
“... Trân châu.”
Tôi nhìn ly trà sữa trong tay…
“Giang Thời gọi trà sữa cho mẹ à ?”
“ Đúng rồi ~ Sơ Sơ này , giờ lên đại học rồi con có thể yêu đương được rồi đó. Con có muốn suy nghĩ thử về Giang Thời không ? Mẹ thấy nó rất thích con đấy~”
“Hả? Mẹ nhìn kiểu gì mà ra vậy ?”
“Cơm mẹ dù có nấu ngon đến mấy, nhưng ăn suốt cả mùa hè mà không chán à ? Mẹ nhìn sơ là biết rồi , nó đâu có nhắm tới cơm của mẹ … Nó nhắm tới con đấy!”
…
Cúp điện thoại xong, tôi nằm suy nghĩ linh tinh.
Nhưng rồi suốt ba ngày tiếp theo anh ấy không hề nhắn tin.
Quả nhiên… thời gian là phép thử của lòng người …
Tôi trùm đầu trong chăn thở dài, thì Hứa Tri xông vào ký túc hét ầm:
“Niệm Sơ Sơ!!! Xuống nhanh!!! Có người tỏ tình cậu ở dưới sân kìa!!!”
“Hả?!”
Tôi bật dậy như lò xo.
Chẳng lẽ là Giang Thời?
Mây đen trong lòng tôi bay sạch trong một nốt nhạc.
Hừm, đúng là rất giống với phong cách của anh ấy , có hơi lạ thường nhưng cũng rất có tâm!
Hehe…
Tôi cố tình thay một chiếc váy xinh, mặt hơi đỏ, cố giả vờ thản nhiên bước xuống tầng.
Tôi cố gắng đi chậm một chút… để Hứa Tri sẽ không nhìn ra tôi mong chờ cỡ nào.
Dưới ký túc xá vây kín người , có cả mấy nam sinh đi ngang còn huýt sáo trêu chọc.
Từ xa tôi nhìn thấy trên nền đất là một trái tim lớn bằng cánh hoa hồng,
xung quanh còn thắp những cây nến lấp lánh.
Nhân vật chính thì đang đứng giữa đám người đó vừa đàn guitar, vừa hát tình ca.
Không ngờ Giang Thời còn có tài lẽ này nữa?!
Khi tôi còn chưa kịp xúc động thì Hứa Tri đẩy mạnh tôi ra phía trước .
Tôi nhìn kỹ lại …
Ơ??? Ai đây???
Tôi không quen nha! Tôi thậm chí còn chưa từng gặp!!!
“Sơ Sơ! Tớ thích cậu ! Cậu làm bạn gái tớ nhé!!!”
Cậu nam sinh kia chìa ra một bó hoa hồng đẹp lung linh.
Hứa Tri đứng cạnh cũng đơ toàn tập.
Đúng lúc đó… tôi nghe ‘bộp’ một tiếng.
Tôi quay đầu.
Chiếc bánh nhỏ trong tay Giang Thời rơi xuống đất.
Anh đứng đó, ngây người nhìn tôi …
Tim tôi giật thót: Để anh ấy mà hiểu lầm thì c.h.ế.t mất!!!
Tôi lập tức từ chối:
“Xin lỗi ! Tớ có bạn trai rồi !”
Tôi lao tới, nắm tay Giang Thời kéo anh đứng ngay cạnh mình :
“Đây! Đây là bạn trai của tớ!”
Giang Thời lúc này mới kịp phản ứng, nắm chặt lại tay tôi , khóe môi không giấu nổi nụ cười đang nở ra .
Cậu nam sinh kia ngơ ngác:
“Cậu có bạn trai thì liên quan gì tới tớ chứ? Làm ơn né ra một chút coi!”
“Người tớ thích đang bị cậu che mất rồi .”
Cậu ấy ngước lên, lớn tiếng:
“Sơ Sơ! Mạnh T.ử Sơ! Tớ thích cậu !!!”
Tôi hóa đá tại chỗ.
Mỗi lần tôi nghĩ số phận đã mở cho tôi một cánh cửa… thì nó lại trát xi-măng bịt kín ngay lập tức.
Tuyệt sát!!!
Tôi bật khóc chạy bán sống bán c.h.ế.t khỏi chỗ thị phi đó.
Tại sao những chuyện xấu hổ đều rơi trúng đầu tôi vậy nè?!
Bộ tôi bị ung thư xấu hổ giai đoạn cuối à trời ơi!!!
“Sơ Sơ! Sơ Sơ! Chờ anh một chút!”
Tôi vừa chạy vừa ngoái lại .
Giang Thời đang đuổi sát phía sau .
Thế là tôi chạy nhanh hơn nữa.
“Em không phải là Niệm Sơ Sơ! Anh nhận nhầm người rồi !”
Cuối cùng anh vẫn đuổi kịp tôi , kéo tôi vào lòng trấn an:
“Niệm Sơ Sơ… anh thích em.”
“Từ ba năm trước anh đã thích em rồi . Cũng vì em nên anh mới chọn học trường đại học này .”
“Cho nên… em có thể làm bạn gái anh không ?”
Dưới màn tỏ tình chân thành ấy , tôi ngừng khóc , ngẩng đầu lên nhìn anh .
Bốn mắt giao nhau … khóe môi tôi khẽ cong lên.
Nhưng đúng lúc ấy mũi tôi thổi ra một bong bóng mũi.
“Không được !”
“Ít nhất… lần này không được !”
Anh mỉm cười , lấy khăn giấy giúp tôi lau mũi:
“Được được được . Lần sau anh tỏ tình lại , nhưng em phải đồng ý đó.”
…
Dù tôi vẫn cứng đầu cứng cổ khônh chịu gật đầu, nhưng Giang Thời vẫn mời cả phòng tôi đi ăn.
Hứa Tri chọn một quán hải sản vỉa hè, gọi hẳn 10 cân tôm hùm đất.
Anh muốn bóc tôm cho tôi , nhưng bị tôi cản lại .
Món này phải tự bóc ăn mới ngon.
Hứa Tri ngẩng đầu khỏi đống vỏ tôm:
“Giang Thời~ anh kể cho bọn em nghe hành trình yêu nhau của hai người đi ~ để cho bữa ăn thêm đậm vị~”
Giang Thời cười , định mở lời…
Tôi lấy bàn tay dính dầu mỡ chặn trước miệng anh :
“Không được nói !!!”
Nếu anh mà kể ra thì tôi còn mặt mũi nào để sống ở ký túc xá này nữa!!!
Hứa Tri lườm tôi :
“Xì~ nhỏ nhen.”
Ăn uống no say xong, cả phòng còn hăng m.á.u rủ nhau đi karaoke.
Tiền KTV thì chia đều.
Giang Thời cũng không từ chối, lặng lẽ đi theo chúng tôi .
Trong phòng tối om, anh lần tìm tay tôi , rồi nắm chặt.
Dù anh phải ngồi đó nghe tôi gào thét như mèo bị đạp phải đuôi nhưng anh vẫn chăm chú đến lạ.