Chương 3 - Tai Nạn Nhà Vệ Sinh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 3:

 

Trời ơi, tôi lúc này đã xấu hổ muốn c.h.ế.t rồi , tôi làm sao dám để anh biết nhà tôi ở đâu được chứ!!!

 

Tôi lao ra cửa, điên cuồng nhấn nút thang máy.

 

“Đợi chút!”

 

Giang Thời chạy theo, lấy điện thoại ra :

 

“Thêm WeChat nhé? Về đến nhà nhắn cho anh một tiếng.”

 

Tôi quét mã nhanh như chớp, rồi chui thẳng vào thang máy.

 

Cánh cửa khép lại , tôi thở phào dài nhẹ nhõm.

 

Nhìn vào danh bạ mới thêm thấy ảnh đại diện chính là Ông Chủ.

 

Tôi chuyển ngay 50 tệ cho anh …

 

… rồi chặn luôn.

 

 

Dù hơi tiếc cái anh đẹp trai đột ngột xuất hiện trong cuộc đời… nhưng tôi lúc này vẫn muốn sống tiếp hơn.

 

Chỉ cần mai thức dậy, thì những chuyện xấu hổ đến khó hiểu này chắc chắn sẽ giống như giấc mơ mà biến mất sạch sẽ.

 

Về tới nhà, tôi không ngủ được mà cứ trằn trọc trên giường lăn qua lộn lại .

 

Trong đầu lúc thì hiện lên cái m.ô.n.g chổng ngược của tôi , lúc thì là cái thứ to dài trong nhà vệ sinh kia … còn có cái m.ô.n.g trắng bóc của Giang Thời nữa.

 

Xấu hổ tới mức không tài nào ngủ nổi!

 

Mà chuyện này … tôi thật sự không thể kể với nhỏ bạn thân được , cũng chả biết tìm ai để tâm sự nữa.

 

Cuối cùng tôi nhảy dựng khỏi giường, đăng hẳn một bài ẩn danh lên mạng, hỏi dân tình có cách nào cứu vớt không .

 

Ai ngờ bài đăng nổ tung chỉ trong tích tắc.

 

“HAHAHA cười xỉu, phim truyền hình không dám quay vậy luôn đó!”

 

“Nếu là tôi thì chắc tôi đã sắp xếp đi đầu t.h.a.i luôn cho rồi !”

 

“Thấy hết của nhau rồi thì yêu luôn đi !”

 

“Cậu bé kia dài không ? Nghe nói hoảng quá sẽ co lại đó, có thật không chủ thớt?”

 

“Khóa luôn mối quan hệ này lại đi thì bí mật chỉ an toàn được ”

 

Tôi ngồi nhìn bình luận chạy vùn vụt… mà nước mắt muốn rơi.

 

Nhân loại thật nhẫn tâm

 

Tôi cứ tưởng họ là cứu tinh góp ý cho tôi … ai ngờ họ tụ tập lại cười trên nỗi đau của tôi .

 

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai mắt tôi đã trở thành gấu trúc đen sì.

 

Lết vào phòng tắm, tắm phát cho tỉnh.

 

Không hiểu vì sao vòi sen trong phòng tôi lại toàn phun nước lạnh.

 

“Mẹ ơi! Vòi sen hỏng rồi ! Mẹ ơi!”

 

Tôi gọi mãi chẳng thấy ai đáp.

 

Nhìn qua đồng hồ, giờ này chắc mẹ tôi dắt Đô Đô đi dạo rồi .

 

Tôi quấn khăn tắm chạy sang phòng mẹ để tắm nhờ.

 

Lúc tắm xong quay về thì…

 

Cạch!

 

Cửa mở ra .

 

“Mẹ ơi, vòi nước phòng của con bị lại ….”

 

Tôi đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ vì sốc.

 

Người đang đi sau lưng mẹ tôi là ai vậy ?

 

Cái m.ô.n.g trắng bóc mà tôi dùng cả đêm để quên đi … sao lại tự mò đến tận nhà tôi luôn rồi ?!

 

“Trời đất ơi, sao con lại chỉ quấn khăn tắm mà chạy ra đây hả! Vô mặc đồ ngay!”

 

“Giang Thời, vào đây con.”

 

Mặt anh đỏ như quả cà chín, đứng ở cửa mà không biết nên bước chân nào trước .

 

Tôi hoảng loạn bỏ chạy thẳng về phòng, kết quả bị tay nắm cửa móc vào khăn.

 

“Rẹt!”

 

Khăn tắm rơi xuống đất. Tôi lộ nguyên cây.

 

 

Trước khi đóng cửa lại trong tuyệt vọng, tôi còn kịp thời thấy được ánh mắt đang hóa đá của anh .

 

Xong rồi . Không chỉ là cái mông… giờ thì n.g.ự.c tôi anh cũng thấy rồi .

 

Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống đất gào thét trong lòng: Ông trời ơi, ông không định chừa cho con một con đường sống sao ?!

 

Nửa tiếng sau , mẹ kéo tôi ra phòng khách như lôi phạm nhân.

 

“Khách tới nhà mà trốn trong phòng là mất lịch sự đấy!”

 

Tôi ngồi phịch xuống sofa, hồn vía vẫn chưa về kịp tới thân xác.

 

“Niệm Sơ Sơ, con nhất định phải cảm ơn Giang Thời đấy. Hồi nãy mẹ dắt Đô Đô đi dạo, tự nhiên có con ch.ó to không buộc dây lao tới định c.ắ.n nó!”

 

“Mẹ sợ muốn xỉu luôn!”

 

Mẹ vừa kể vừa xoa xoa Đô Đô đang co ro trên sàn.

 

“May mà Giang Thời nhanh tay bế Đô Đô lên, không thì nó tiêu rồi .”

 

“Là… ch.ó của anh à ?”

 

Tôi vô thức nghĩ tới Ông Chủ nhà anh .

 

“Hả?” - Anh bị hỏi bất ngờ, đứng hình mấy giây.

 

“Không phải không phải ! Anh luôn buộc dây dắt ch.ó đàng hoàng!”

 

Anh liên tục xua tay giải thích, nhưng khi đối diện với ánh mắt của tôi anh liền quay mặt đi , hai vành tai càng lúc càng đỏ.

 

“Hai đứa quen nhau à ?” - Mẹ liếc qua lại , nghi ngờ hỏi.

 

“Không quen.”

 

“Có quen.”

 

Hai chúng tôi đồng thanh.

 

Rồi lập tức quay mặt đi hướng khác, giả vờ không khí hôm nay thật đẹp .

 

Mẹ nhướng mày đầy sát khí:

 

“Đã bảo không quen, sao con biết người ta nuôi chó?”

 

“…Con… bói được đấy ạ.”

 

Tôi ngã người tựa vào tay sofa, tuyệt vọng như muốn thoát xác.

 

Mẹ đ.á.n.h yêu tôi một cái:

 

“Nhìn lại con đi ! Khách tới chơi mà con lại ngồi như người mất hồn vậy đó hả? Trốn trong phòng nửa tiếng, tưởng là con sẽ makeup lộng lẫy dữ lắm, ai ngờ trông con vẫn lộn xộn như vậy .”

 

Hơ~ mặt mộc thì sao chứ?

 

Toàn bộ trên dưới của tôi anh ấy còn thấy hết rồi , tôi còn sợ gì cái mặt mộc nữa chứ!

 

“Mẹ lúc nãy có mời Giang Thời ở nhà ăn cơm rồi , nên bây giờ mẹ đi chợ một chút. Hai đứa cứ ngồi nói chuyện đi . Trong tủ lạnh có trái cây, con nhớ lấy cho Giang Thời ăn.”

 

Mẹ kéo cái xe đi chợ, lúc ra đến cửa còn quay lại dặn:

 

“À đúng rồi , mẹ hỏi rồi , Giang Thời học cùng trường đại học với con đấy! Hai đứa có nhiều chuyện để nói rồi nhé!”

 

“Cái gì cơ!!!”

 

Tôi bật dậy khỏi sofa, chỉ thẳng về phía anh :

 

“Anh học cùng trường với em á?!”

 

Giang Thời khẽ gật đầu.

 

Bầu trời lại một lần nữa đổ sập lên người tôi .

 

Người ta hay nói “Ông trời không tuyệt đường người ” nhưng sao đường của tôi toàn là đường cụt vậy ???

 

Tôi nghiến răng, hung dữ cảnh cáo:

 

“Giang Thời! Em nghiêm túc cảnh báo với anh . Lúc ở trường, dù có chạm mặt nhau … dù có lại sát với nhau … anh cũng phải giả vờ không quen em! Rõ chưa ?”

 

“Tại sao chứ?” - Anh nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác như tôi đang bắt nạt anh vậy .

 

“Tại sao á? Em nói cho anh nghe luôn!”

 

Tôi quyết định vỡ nồi luôn cho rồi :

 

“Đầu tiên là vụ nhà vệ sinh quán net! Rồi tới vụ bồn cầu nhà anh ! Còn bây giờ… toàn thân của em bị anh nhìn sạch sành sanh rồi !”

 

“Em có cảm giác cứ gặp anh là sẽ không có chuyện tốt xảy ra !”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)