Chương 1 - Tai Nạn Nhà Vệ Sinh
Khóa cửa nhà vệ sinh bị hỏng.
Khi tôi vừa ngồi vừa giữ tay nắm thì bị kéo cả cửa lẫn người ra ngoài, tôi ngã xuống đất m.ô.n.g chổng lên trời.
Anh con trai kia thì hoảng quá định cúi xuống định đỡ tôi , kết quả quần anh ấy cũng tụt luôn xuống tới bắp chân.
Đúng lúc này , có cô lao công đẩy cửa vào nhìn thấy, cô lao công khựng lại một giây, rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Không lâu sau , có một lời đồn xuất hiện:
“Nghe gì chưa ? Có một cặp đôi hỏa quá mà không có tiền nên kéo nhau vô nhà vệ sinh của một quán net để mukbang nhau đó.”
“Trời má ghê vậy ???”
“Tao còn nghe đồn lúc người đi vào thấy cảnh con nhỏ quỳ trên đất…”
“Còn thằng kia thì quần tụt luôn rồi …”
…
Chương 1:
Hè tới rồi , tôi với nhỏ bạn thân hẹn nhau ra quán net để chơi game.
Khi đang quẩy nát cái trụ thì cái bụng táo bón lâu ngày của tôi đột nhiên tỉnh ngộ rồi .
Vấn đề ở đây là nhà vệ sinh nữ chỉ có một buồng, mà trong cái buồng đó lại có một bà chị ngồi trong đó xem video mãi không chịu đi ra .
“Chị ơi… chị nhanh nhanh chút được không ạ… em… em sắp chịu hết nổi rồi …”
Giọng tôi run run thúc giục:
“Hối gì mà hối! Vẫn còn chưa xong đâu ! Đi nặng mà cũng không yên nữa!”
Giọng trong phòng bật ra còn lớn hơn cả tiếng video.
Tôi chịu hết nổi, ánh mắt bắt đầu nhìn sang phía nhà vệ sinh nam.
“Có ai ở trong không ?”
Tôi thử hỏi một câu, nhưng không thấy ai đáp lại .
Tôi quyết định làm liều đi vào luôn...
Nhưng vừa bước vào thì tôi lại phát hiện khóa cửa bị hỏng???
Do dự vài giây, tôi quyết định vừa ngồi vừa giữ tay nắm cửa cho chắc ăn.
Kết quả… cái bụng vốn đang gào gú nãy giờ đến lúc tôi đặt m.ô.n.g ngồi xuống lại hết đau.
Tôi bực mình , định kéo váy đứng dậy.
Nhưng không ngờ ngay giây tiếp theo, cánh cửa lại bị ai đó kéo mạnh ra , cũng kéo luôn cả tôi đi theo.
Tôi ngã quỳ trên sàn, m.ô.n.g chổng ngược lên trời.
Đầu gối đập xuống tê rần, phải một lúc mới lấy lại cảm giác.
Giây phút đó, trong đầu tôi chỉ có hai suy nghĩ… một là mình đầu t.h.a.i còn không thì tên trước mặt đi đầu thai.
“Xin… xin lỗi … tôi không biết bên trong có người …”
Anh chàng đi vào sững sờ, giọng nói lắp bắp đưa hai tay ra định cúi xuống đỡ tôi .
Tôi xấu hổ ngẩng đầu lên… vừa hay thấy cảnh chiếc quần jean của anh ấy , vì mở khóa từ trước mà trượt thẳng một phát xuống tận bắp chân?????
“Bên trong có ai không ! Tôi vào dọn vệ sinh đây!”
Chưa kịp trả lời, thì cô lao công đã đi thẳng vào .
Cô nhìn chúng tôi đúng một giây… rồi quay người đi ra , cô còn rất lịch sự mà đóng cửa lại rất nhẹ nhàng.
Tôi thật sự muốn c.h.ế.t lắm rồi
Tôi kéo vội quần, chộp lấy chiếc điện thoại trên đất rồi chạy bán sống bán c.h.ế.t ra ngoài.
Nắm lấy tay bạn thân , tôi vừa chạy vừa khóc .
“Ơ này , còn chưa chơi đủ giờ mà, sao đi về rồi ?”
Tôi không nói nổi một câu nào.
Không sao … không sao đâu …
Chỉ là… chỉ là bị nhìn thấy m.ô.n.g thôi mà.
Đợi sau khi anh ta hẹo rồi chắc kiếp sau sẽ quên mà đúng không ???
…
Tôi vừa khóc vừa ăn xiên nướng, nhai một miếng rồi lại khóc một trận.
“Sơ Sơ? Cậu thất tình à ?”
Nhỏ bạn thân Hứa Tri nhìn tôi mà không hiểu chuyện gì xảy ra .
“Theo tớ biết là cậu còn chưa có yêu ai nữa mà?”
Thất tình cái gì chứ! Chuyện này còn kinh khủng hơn thất tình một trăm lần !
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên, là một số lạ gọi đến.
Tôi chẳng thèm nhìn , bấm tắt luôn.
Không ngờ nó lại rung nữa.
Tôi bấm tắt liền một mạch năm lần , nước mắt hóa thành phẫn nộ, tôi nhấc máy quát lớn:
“Ai đó, bị bênh à ! Quấy rối hoài không biết mệt hả!”
“Xin… xin lỗi … Tôi là Giang Thời… Điện thoại của tôi … đang ở chỗ bạn.”
“Tại sao điện thoại anh lại ở chỗ tôi ? Đào lửa thì cũng phải có trình độ chứ! Còn gọi nữa là tôi báo cảnh sát bắt anh đấy!”
Nhưng vừa nói xong, một chiếc túi khác của tôi cũng rung lên.
Tôi lại lấy ra … một cái điện thoại giống hệt cái tôi đang cầm trên tay.
…
“ Tôi … có thể đến lấy lại điện thoại được không ? Tôi … đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói chuyện đó ra ngoài.”
Giọng anh ta qua điện thoại cẩn thận như đang tháo bom.
“Anh thề đi .”
Vừa dứt câu, tôi nghe thấy bàn bên cạnh tụm lại thì thầm:
“Nghe gì chưa ? Có một cặp đôi hỏa quá mà không có tiền nên kéo nhau vô nhà vệ sinh của một quán net để mukbang nhau đó.”
“Trời má ghê vậy ???”
“Tao còn nghe đồn lúc người đi vào thấy cảnh con nhỏ quỳ trên đất…”
“Còn thằng kia thì quần tụt luôn rồi …”
Anh chàng bên kia điện thoại nghiêm túc nói :
“ Tôi thề, nếu tôi nói ra cho bất kì khác biết thì…”
“Đừng thề nữa. Vô dụng rồi …”
Nghe người ta tám chuyện, mà mình lại là nhân vật chính trong đó, cảm giác tôi lúc này chỉ muốn độn thổ rồi chuyển đi nơi khác sống.
Tôi hẹn địa điểm trả điện thoại, rồi kéo Hứa Tri rời khỏi chốn thị phi này .
“Sơ Sơ, xiên thịt còn chưa ăn hết mà!”
Hứa Tri vơ một nắm xiên trong tay.
“Này này , sao cậu lại có hai cái điện thoại giống nhau vậy ?”
Bộ tôi muốn có chắc? Cậu muốn thì tôi tặng cho nè!!
Vừa tức vừa khổ, trong đầu lóe lên một ý tưởng xấu xa.
Tôi nhếch môi cười gian.
“A Tri, cậu giúp tớ một việc nhé.”
“Giúp cái gì?”
“Đi trả cái điện thoại này hộ tớ đi . Nói là cậu nhặt được .”
“Nhặt được à ?”
Hứa Tri vừa nhai thịt vừa mơ màng đáp:
“Có thực lực nhặt thì mắc gì phải trả?”
Tôi : ????
… Ai da~ thôi bỏ đi … tự tôi đi trả vậy
…
Chàng trai đó… đúng rồi , lúc nãy qua điện thoại anh ấy bảo mình tên là Giang Thời.
Mà địa chỉ mà anh ấy gửi… lại nằm trong cùng khu chung cư với tôi .
May mà vẫn còn cách nhau mấy tòa… cơ hội chạm mặt sau này giảm được chút nào hay chút đó…
Tôi trước tiên đưa Hứa Tri về trước rồi một mình đi chịu c.h.ế.t.
Thật ra chỉ vì tôi sợ anh ta lỡ miệng rồi kể luôn cái chuyện trong toilet cho nhỏ bạn tôi nghe , thì lúc đó tôi chỉ có nước kéo cả ba cùng đi đầu t.h.a.i mà thôi.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đã nghe tiếng ch.ó sủa “gâu gâu gâu” dữ dội.
Tôi nhìn theo tiếng sủa thấy một căn hộ đang mở toang cửa, bên trong thò ra một chiếc đuôi ch.ó đang vẫy mạnh đến mức như cánh quạt sắp bay.
Số phòng 901. Chính là địa chỉ anh ta nói .
Tôi vừa định lên tiếng…
Thì thấy một con Alaska to đùng c.ắ.n cái ống quần của một chàng trai, kéo mạnh một cái, lôi anh ấy từ trong phòng ra ngoài.
“Aiyo, Ông Chủ ơi, từ từ đã ! Để anh lấy chìa đã ! Ê ê ê…!”
Anh ấy còn chưa mang dép đàng hoàng đã bị ch.ó lôi ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thẳng vào tôi .
“Em… đến rồi à .”
Hai bên tai anh chợt đỏ bừng.
Còn mặt tôi cũng nóng lên như muốn bốc cháy.
Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn hiện lại cai cảnh cái m.ô.n.g trần trụi của mình ban nãy…
Căn bệnh ung thư xấu hổ lập tức tái phát.
“RẦM!”
Cửa đóng lại .
“A! Chìa khóa của tôi !”
Giang Thời bừng tỉnh, nhìn Ông Chủ đang cố sức giật quần của anh lại .
“Ông Chủ ơi… con có biết tiền thay khóa mắc lắm không ? Giá trị của con hôm nay lại tăng rồi đó…”
Ông Chủ (con Alaska) cứ rên ư ử, vòng qua vòng lại giữa hai đứa tôi , ánh mắt ấm ức như bảo “mau chú ý tới tui nè!”.
“Đ… điện thoại của anh đây, chỉ là nó hết pin rồi …”
“Tạm vậy cũng được rồi , cảm ơn em.”
Khi anh vừa đưa tay nhận…
Thì Ông Chủ liền ngẩng đầu, ngoạm lấy cái quần kéo mạnh một phát!
Tôi trố mắt nhìn chiếc quần đã tụt đến tận bắp chân, tiếp đến là con ch.ó đang rất vui vẻ cùng với…
Giang Thời đứng hình. Cứng đơ luôn tại chỗ.
“Gâu! Gâu! GÂU~”
Ông Chủ tung người lao lên trước , kéo anh ấy ngã sấp xuống đất lần nữa.
Tôi nuốt nước bọt suy nghĩ: không biết lỡ nhìn lâu như vậy có bị lên lẹo mắt không nữa…
Không mất tiền mà được xem tới tấp thế này … thì có hơi sai trái ha…
Mà… công nhận m.ô.n.g anh trắng thiệt.
“T… t… tôi … tôi về nhà đi vệ sinh trước đây!”
Tôi quay đầu bỏ chạy trong hoảng loạn rồi “rầm!” tôi tông thẳng vào tường.
Tôi cảm thấy đầu óc luc này hoa mắt chóng mặt, tôi ngồi bệt xuống đất ôm đầu.
“Em không sao chứ?”
Tôi nhắm tịt mắt, không dám nhìn anh nữa.
“Anh… mặc quần lại rồi .”
Giang Thời vén mái tóc tôi , kiểm tra chỗ u lên trên trán.
“Rồi, rồi , giờ anh với em coi như huề nhé…”
Anh xoa đầu tôi , giọng dịu dàng:
“Không sao đâu , chỉ hơi đỏ chút thôi.”