Chương 1 - Tai Nạn Định Mệnh Và Ký Ức Bị Lãng Quên

Anh chồng bất lực của tôi bị tai nạn xe, mất trí nhớ.

Tôi mừng như mở cờ trong bụng, cuối cùng cũng có thể rời xa anh ta để đi tìm hạnh phúc thật sự của mình.

Ai ngờ chỉ vài ngày sau, tôi lại bị anh ta nhốt vào một căn phòng tối tăm.

Tôi nghe thấy anh ta nói với bạn thân: “Nói ra chắc cậu không tin, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã có phản ứng rồi.”

1

Chồng tôi, Thiệu Văn, bị tai nạn xe.

Lúc đó tôi đang dạo chơi trong trung tâm thương mại.

Cuối cùng cũng mua được chiếc túi mơ ước bao lâu nay, tôi mới thong thả đến bệnh viện.

Trong điện thoại, bác sĩ nói vòng vo, chẳng rõ ràng tình trạng ra sao.

Khi tôi đến nơi, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng mang theo áp lực của Thiệu Văn.

Xong rồi!

Bao kỳ vọng tan thành mây khói, đôi mắt cấm dục ấy vẫn lạnh như băng chết người.

Nhìn qua thì chẳng có gì bất ổn.

Tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng, kéo chăn của anh ta ra, nhìn từ trên xuống dưới.

Hình như thật sự ngoài vết thương nhỏ trên trán thì hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Đôi mắt của Thiệu Văn lướt lên lướt xuống đánh giá tôi, cứ thế để mặc tôi làm loạn.

Tôi đang thắc mắc sao anh ta không ngăn lại.

Bất ngờ, anh ta kéo chăn lên, phủ kín phần thân dưới.

Quấn chặt rồi mới trầm giọng hỏi: “Cô là ai?”

Vẫn là giọng nói trầm thấp, từ tính quen thuộc.

Xong thật rồi, đến cả giọng anh ta cũng không sao.

Tôi suýt đứng không vững—

Bác sĩ nghe thấy, vội vàng chạy tới kéo tôi ra ngoài, nói ở hành lang: “Chấn động não, mất trí nhớ rồi.”

Đôi mắt to long lanh của tôi chớp chớp mấy cái rồi mới phản ứng lại.

Tuyệt vời!

Một năm đấy, anh có biết tôi đã sống kiểu gì suốt một năm qua không?

Người ta chỉ biết Thiệu Văn là Thái tử gia trong giới Bắc Kinh, nổi tiếng giữ mình trong sạch.

Còn tôi chỉ là một minh tinh hạng mười tám bám được cành cao.

Nhưng ai biết được, lý do anh ta giữ mình là vì nhìn được mà dùng không được!

Anh ta rõ ràng có mối tình khắc cốt ghi tâm, cưới tôi chỉ để che giấu chuyện đó.

Tôi với thân hình đầy đặn, nóng bỏng, có đứng trước mặt anh ta trần truồng thì anh ta cũng chỉ lạnh lùng hỏi: “Có lạnh không?”

Còn tôi, vì thân phận cao quý của anh ta, đành nuốt nước mắt mà chịu đựng.

Một thiếu nữ tuổi xuân như tôi, cuối cùng cũng không cần phải sống cảnh “góa phụ có chồng” nữa rồi!

Bác sĩ thấy tôi nước mắt tuôn như suối, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, có thể bệnh nhân sẽ nhớ lại nếu bị kích thích mạnh…”

Tôi khoát tay: “Không cần đâu.”

2

Lúc tôi quay lại phòng bệnh, đám bạn trong giới của anh ta cũng đã đến.

Đột nhiên có quá nhiều người, anh ta trông có vẻ hơi khó chịu.

Khi tôi bước vào, ánh mắt anh ta lập tức dán chặt vào tôi.

Cái kiểu nhìn đó như thể tôi đang nợ anh ta mấy trăm triệu vậy.

Anh ta quay sang hỏi đám bạn: “Cô ấy là ai?”

Tôi lập tức tiến lại gần: “Tôi là người đã gọi xe cứu thương cho anh. Tôi làm việc tốt không lưu danh, chuyển khoản là được rồi.”

Anh ta sững người một giây, sau đó rút điện thoại ra, chuyển thẳng năm trăm nghìn.

May là anh ta vẫn còn dùng được nhận diện khuôn mặt để thanh toán.

May là anh ta vẫn còn hào phóng như trước!

Tranh thủ lúc đó, tôi nói với đám bạn anh ta: “Bác sĩ bảo bây giờ anh ấy không chịu được kích thích mạnh. Mọi người cũng biết mà, thật ra anh ấy đâu có thích tôi. Nên tốt nhất đừng nói chuyện tôi với anh ấy từng kết hôn, tôi sợ anh ấy chịu không nổi rồi bệnh lại nặng thêm.”

Tôi dừng lại một chút rồi bổ sung: “Với cả… dạo gần đây bọn tôi đang chuẩn bị ly hôn.”

Mọi người nghe xong đều há hốc mồm kinh ngạc.

Chỉ có một người – là bạn thân nhất của anh ta – gật đầu đồng tình, còn liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

“Yên tâm, bọn tôi sẽ không nói gì cả.”

Giọng nói dịu dàng đó khiến người ta an tâm lạ thường.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn vào số dư tài khoản.

Dù đã phải chịu cảnh “góa phụ có chồng” suốt một năm, nhưng với số tiền đó, tôi dư sức tìm mười người đàn ông cao to lực lưỡng!

Tôi vội che miệng lại, sợ cười ra tiếng.

Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của anh ta, tôi rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi còn không quên dịu dàng căn dặn: “Anh nhớ dưỡng thương cho tốt nhé!”

Tôi lập tức phóng về nhà, thu dọn toàn bộ giấy đăng ký kết hôn, ảnh cưới và mọi dấu vết cuộc sống chung.

Cuộc hôn nhân này quá đột ngột, chỉ đăng ký chứ không tổ chức lễ cưới, cũng chỉ có vài người biết.

Tôi gọi cho luật sư, bảo anh ta nhanh chóng soạn đơn ly hôn.

Cuối cùng tôi cũng có thể cầm tiền trong tay mà nói lời tạm biệt với ông chồng đẹp mã nhưng vô dụng rồi.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta, lúc đó tôi đang quay phim.

Anh ta đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ, tôi cứ tưởng là người mẫu nam đến casting.

Tất cả mọi người đều tránh xa, chỉ có tôi là dám lượn lờ tới bắt chuyện.

Anh ta bị tôi bám riết, cuối cùng cũng chịu đưa số điện thoại.

Về sau mới biết, anh ta đến phim trường là để thăm bạch nguyệt quang của mình.

Sau đó lại có tin bạch nguyệt quang sắp đính hôn, mà đối tượng lại không phải là anh ta.

Tối hôm ấy, màn hình điện thoại tôi sáng lên – là anh ta.

Anh ta nhắn một câu: “Muốn kết hôn không?”

Tôi khi đó vừa mới chia tay, tức khí gật đầu bước vào cuộc hôn nhân này.

Ai ngờ người có bờ vai rộng, eo thon, gương mặt đẹp như tượng tạc – lại gần như chưa từng ngủ cùng tôi một đêm.

Giờ tôi nằm trong căn biệt thự lớn của mình, nhớ lại từng mảnh ký ức về anh ta.

Chợt nhận ra, thời gian bên nhau ít đến đáng thương.

Tôi lúc nào cũng bận tiêu tiền, còn anh ấy thì vùi đầu vào công việc.

3

Nhưng không sao cả, ngày tháng tươi đẹp của tôi sắp bắt đầu rồi.

Tôi trang điểm thật tỉ mỉ, bước vào một quán bar nổi tiếng ngay trung tâm thành phố.

Chiếc váy đen ôm sát làm nổi bật đường cong quyến rũ, tôi còn có thể nhìn thấy ánh thèm muốn trong mắt đám đàn ông.

Vé vào cửa ở đây đã mười vạn.

Thường xuyên có mấy ngôi sao hạng xoàng và người mẫu vô danh lui tới.

Tôi đã rút khỏi giới giải trí một năm, bọn họ gần như chẳng ai nhận ra tôi.

Nhưng vừa nhìn thấy bộ cánh sang chảnh tôi đang mặc, bartender đã lập tức bước lại chào hỏi.

Tôi tiện tay lấy một ly cocktail, nhét tiền boa vào nơ cổ áo của bartender.

“Một mình à?” Một người mẫu nam với cơ ngực sắp căng nứt áo sơ mi cầm ly rượu tiến lại gần, yết hầu anh ta chuyển động lên xuống theo từng lời nói.

Tôi cong môi cười quyến rũ, vừa định nhận lấy ly rượu của anh ta thì bất chợt cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Một cảm giác như đang bị rắn độc rình rập.

Lạnh lẽo, rợn người…

Tôi quay đầu nhìn về phía cửa quán bar, bóng dáng quen thuộc đang sải bước tiến vào.

Thiệu Văn!

Anh ta mặc bộ vest đen may đo cao cấp, miếng băng gạc trên trán phản chiếu ánh đèn laser lạnh lẽo, cả người giống như một thanh kiếm sắc lạnh vừa rút khỏi vỏ, chém ngang qua đám đông ồn ào.

Nơi anh ta đi qua đám người tự động nhường đường.

Tôi suýt đánh rơi cả ly rượu.

Anh ta không phải nên đang nằm trong bệnh viện sao? Bác sĩ rõ ràng nói cần theo dõi ba ngày cơ mà!

Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ anh ta đâu còn nhận ra tôi nữa.

Chắc cũng chỉ tới đây để săn mồi thôi.

Hừ! Chưa xuất viện mà đã tới quán bar tìm vui.

Thành thạo thế này, xem ra suốt một năm qua anh ta cũng không hề “bất lực” như tôi nghĩ.

Chỉ là đối với tôi thì mới lạnh nhạt mà thôi.

Tôi ra hiệu bằng mắt, người mẫu nam đưa tôi vào phòng riêng.

Anh ta nói nếu muốn đi xa hơn, phải xin phép quản lý một lát rồi sẽ quay lại với tôi.

Lúc này tôi không còn cười nổi nữa, dù mỗi người tự chơi theo kiểu của mình…

Nhưng vừa rồi chắc anh ta chưa nhận ra tôi đâu nhỉ?

Tôi nốc một ngụm rượu mạnh, cố gắng trấn tĩnh lại.

Thêm một ngụm nữa, chắc không sao đâu.

Lại thêm một ngụm, không đùa đâu, trông vậy mà Thiệu Văn cũng ăn chơi dữ dội thật.

Không biết đã qua bao lâu, rượu trên bàn tôi uống quá nửa rồi, sao người mẫu nam vẫn chưa quay lại?

Tôi không dám bước ra ngoài xem, chỉ có thể ngồi đó lặng lẽ uống rượu giải sầu.

4

Cuối cùng cửa cũng được mở ra, tôi loạng choạng bước tới, nhào vào lòng anh ta, giọng nũng nịu:

“Anh đi lâu quá à…”

“Em say rồi.”

Giọng nói của anh ta cũng dịu dàng, dễ nghe đến chết người.

Tôi cố tình đưa tay cọ cọ lên phần ngực rắn chắc của anh ta.

Trêu chọc: “Anh cứng thật đấy.”

Như chợt nhớ ra chuyện quan trọng, tôi ghé sát tai anh ta hỏi nhỏ:

“Cái tên Diêm Vương đội băng lúc nãy còn ở đây không?”

“Diêm Vương?”

Tôi giải thích: “Là cái người quấn băng trên đầu ấy.”

Một lúc lâu sau, anh ta mới đáp: “Đi rồi.”

Người đàn ông ít nói, nhưng lại toát ra sự gợi cảm chết người, giọng nói cũng khiến tôi – kẻ nghiện âm thanh – không thể cưỡng lại! Chắc chắn là định mệnh của tôi rồi!