Chương 5 - Tài Khoản Tình Yêu Bất Ngờ
12
Hẹn hò kết thúc, Kỷ Hằng đích thân đưa tôi về đến dưới khu nhà.
Vừa mở cửa bước vào, anh tôi đang lười biếng nằm trên ghế sofa lướt điện thoại, thấy tôi về liền hờ hững nói, “Ồ, không tệ nha, tối nay đi du thuyền cơ đấy.”
Tôi nhướng mày, “Sao anh biết?”
“Chẳng phải em đã đăng lên vòng bạn bè rồi sao? Với lại anh nhớ trước đây em từng nói, ai đưa em đi du thuyền thì em sẽ lấy người đó làm chồng mà?”
“Cái đó chỉ là hồi trước còn trẻ con nói chơi thôi…”
Lời còn chưa dứt, trong đầu tôi bỗng hiện lên câu nói của Kỷ Hằng tối nay khi đi du thuyền.
Tôi lập tức nhìn anh trai bằng ánh mắt đầy cảnh giác, “Tối nay Kỷ Hằng cũng nói y hệt câu đó với em. Chuyện này là sao?”
Anh trai tôi lập tức muốn dùng chiến thuật bỏ trốn, nhưng bị tôi chặn đứng ngay lối đi.
Dưới sự truy hỏi gắt gao của tôi, anh ta đành bất đắc dĩ khai hết toàn bộ sự thật, “Câu đó đúng là… do anh nói với cậu ấy.”
Tôi vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nguy hiểm, “Nói với tư cách gì? Nói từ bao giờ?”
Ánh mắt anh bắt đầu lảng tránh, “Hồi… đại học…”
Tôi hít vào một hơi lạnh, lúc này mới nhận ra mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng.
Sau này tôi mới biết, thì ra Kỷ Hằng chính là bạn học đại học của anh tôi, từ năm đó đã phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và rồi hai người họ cùng lên kế hoạch diễn một vở kịch, cố tình sắp đặt mọi thứ để từng bước đưa tôi vào “bẫy tình”.
Sau khi biết sự thật, tôi tức giận muốn lao vào đánh anh trai một trận, nhưng anh ta lại né nhanh như một con cá trạch, lủi về phòng đóng cửa mất hút.
Tôi đành bực bội quay về phòng, nằm lăn ra giường.
Lạ thật, rõ ràng là vừa biết mình bị gài bẫy, nhưng trong lòng tôi lại không còn thấy hoang mang nữa.
Thậm chí còn thấy có chút ngọt ngào.
May mà người anh ấy thích… vẫn luôn là tôi, chứ không phải phiên bản “anh tôi đội lốt tôi”.
13
Dù giờ đã biết rõ mọi chuyện, nhưng việc Kỷ Hằng cũng cấu kết với anh tôi để giấu tôi lâu như vậy, không thể coi như chưa có gì được.
Tôi lập tức gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh, “Khuya rồi mà vẫn chưa ngủ, nhớ anh rồi à?”
Giọng nói quyến rũ đó dễ dàng khiến trái tim tôi rung động.
Tôi siết chặt nắm tay, lấy lại tinh thần rồi đi thẳng vào vấn đề, “Kỷ Hằng, anh không thấy cần phải giải thích rõ ràng với em chuyện gì à?”
Bên kia im lặng vài giây, “Em biết chuyện rồi sao?”
Nghe giọng điệu vẫn bình thản như vậy, tôi lại càng tức, “Hai người các anh dám cấu kết gạt em suốt bao lâu, nói đi, định xử lý sao đây?”
Nghe giọng tôi tức tối, anh bắt đầu dịu giọng dỗ dành, “Hạ Vân, anh thừa nhận từ hồi đại học, anh đã phải lòng em ngay từ cái nhìn đầu tiên, và để theo đuổi được em, anh đã tính toán từng bước.”
“Nhưng dù thế nào đi nữa, tình cảm anh dành cho em, từ đầu đến cuối đều là thật lòng.”
Nghe lời tỏ tình của anh, tôi lại có cảm giác như muốn mềm lòng lần nữa.
Nhưng chuyện này không thể dễ dàng cho qua như vậy, giọng tôi vẫn giữ sự nguy hiểm, “Chỉ vậy thôi à?”
Giọng anh trầm xuống, “Anh sẽ bù đắp cho em thật đàng hoàng. Em đến nhà anh một chuyến đi.”
Cúp máy rồi, tôi vẫn thấy bực bội.
Tôi thật sự muốn xem thử, anh định bù đắp thế nào.
Vậy là tôi thay đồ chỉnh tề, bắt một chuyến xe đến nhà anh.
Tôi nhấn chuông hai lần, bên trong vang lên giọng trầm quen thuộc của anh, “Cửa không khóa, vào đi.”
Tôi nuốt nước bọt theo phản xạ, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tôi lần theo tiếng nói, rón rén đi vào bên trong.
Rất nhanh, tôi nhìn thấy anh — người đàn ông cao ráo, vóc dáng cân đối, đang đứng giữa làn hơi nước mờ ảo.
Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm đơn giản, môi mím nhẹ, đường viền hàm sắc nét, xương quai xanh đầy quyến rũ, tiếp theo là những đường nét cơ thể khiến người ta khó lòng rời mắt…
Tôi theo bản năng lại “ực” một tiếng.
Đang đơ người nhìn anh thì Kỷ Hằng đã bước thẳng tới trước mặt tôi.
Anh đưa tay xoa đầu tôi, giọng đầy cưng chiều, “Anh nói sẽ bù đắp cho em mà. Tối nay em muốn làm gì cũng được.”
Tôi lập tức được kích hoạt tinh thần chiến đấu.
Tôi tiến sát lại, nhón chân ghé sát tai anh, khẽ thổi hơi, “Anh Kỷ, chẳng lẽ anh nghĩ em không dám sao?”
Ánh mắt Kỷ Hằng chợt trở nên sâu thẳm.
Anh vươn tay, vòng lấy eo tôi, bế bổng tôi lên theo kiểu công chúa rồi chậm rãi bước vào phòng ngủ…
Được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường mềm mại, tôi nhìn người đàn ông điển trai ở ngay trước mặt, muốn giành thế chủ động nên vòng tay ôm cổ anh, “Anh nói sẽ bù đắp cho em, không được nuốt lời đó nhé.”
Anh khẽ cong môi cười. Vài phút sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp đan xen của hai người.
Khi mọi chuyện kết thúc, thứ còn lại chỉ là tiếng cầu xin đứt quãng của tôi vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Đến cuối cùng, tôi còn chẳng hiểu rõ vì sao… mình lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
14
Sáng sớm hôm sau, cảm nhận được người đàn ông đẹp trai bên cạnh, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.
“Em tỉnh rồi à?”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai tôi.
Tôi hoàn hồn lại, cố chấp hếch cằm lên, “Chuyện hôm qua em vẫn còn chưa hết giận đâu đấy.”
Ngay giây tiếp theo, những nụ hôn dày đặc lại một lần nữa rơi xuống đầy mạnh mẽ, chân tôi chẳng biết xấu hổ lại mềm nhũn ra…
Hơi thở anh trở nên nặng nề, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Khi tôi tưởng rằng lần này sẽ lại trễ giờ làm, anh đột nhiên dừng lại.
Nhìn tôi chăm chú, anh nói, “Hạ Vân, mình tìm một ngày đi đăng ký kết hôn đi.”
Tôi ngơ ngác chớp mắt, chưa kịp phản ứng.
Vài giây sau mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Nhanh quá rồi đó.”
Sự tấn công của anh thật sự quá bất ngờ và mãnh liệt.
Anh vẫn nhìn tôi đầy nghiêm túc, “Không hề nhanh chút nào. Anh đã đợi ngày này rất lâu rồi.”
Tôi cố gắng kiềm chế trái tim nhỏ đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Nếu anh thật sự bắt đầu thích tôi từ hồi đại học, thì tính sơ sơ cũng…
Khoảng năm năm rồi nhỉ?
Tôi hừ nhẹ đầy kiêu ngạo, “Cầu hôn mà dễ vậy sao?”
Anh cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, “Ừm, vợ xinh da trắng của anh nói có lý.”
Câu nói ấy khiến ký ức cũ ùa về như một đòn chí mạng, tôi giận dỗi giơ tay đấm ngực anh, “Giỏi lắm, dám cười nhạo em!”
Anh bật cười, nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên mu bàn tay.
“Không dám, không dám.”
15
Tới năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi lại phát hiện thêm một bí mật động trời khác.
Kỷ Hằng từng viết thư tình cho tôi!
Chỉ là… lúc đó tôi tưởng là tờ rơi quảng cáo, chẳng thèm nhìn, tiện tay ném luôn vào thùng rác.
Kỷ Hằng nhìn tôi đầy u oán, “Nếu lúc đó em thấy được mặt anh, liệu em còn ném thư tình vào thùng rác không?”
Tôi ngượng ngùng lảng ánh mắt đi, “Ai bảo lúc đó anh ăn mặc kín mít như thế…”
Nhìn anh lúc ấy y như người phát tờ rơi chứ còn gì nữa, đâu thể trách tôi được!