Chương 5 - Tái Hôn Hay Không Tái Hôn
11
Tôi cứ tưởng hai bố con sẽ gây chuyện ầm ĩ.
Không ngờ, mãi đến khuya cũng không thấy họ quay về.
Tôi nghĩ… lần này ầm lên thế này chắc lại sắp ly hôn, bèn thu dọn vài món đồ.
Ngồi chờ trong phòng khách tới tận hơn 11 giờ đêm.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa.
Chu Cạnh Lạc dìu một Chu Nghiễn Tu say mèm bước vào.
Cả hai người, mắt đều đỏ hoe — nhất là Cạnh Lạc.
Vừa thấy hành lý dưới đất, nó lập tức òa khóc:
“Mẹ ơi—— mẹ định đi đâu vậy?”
Chu Nghiễn Tu cũng gọi theo:
“Vợ ơi, em đừng đi…”
Tôi: …
Chẳng biết nên dỗ ai trước.
Tôi đỡ tên say rượu về sofa, dỗ con đi ngủ.
Nó nắm lấy vạt áo tôi, sống chết không chịu buông:
“Con không muốn mẹ đi!
Mẹ đi đâu, con đi theo đó!”
Đành để nó lẽo đẽo theo sát sau lưng.
Tôi pha một cốc mật ong cho Chu Nghiễn Tu, đút anh uống.
Uống xong, anh ôm lấy tôi, nước mắt lặng lẽ rơi:
“Tống Ân… anh nhớ em lắm…”
“Ba năm qua ngày nào anh cũng nhớ…
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện là em đề nghị ly hôn trước, anh lại tức, cố nhịn không tìm hiểu tin tức gì của em.”
“Cuối cùng vất vả lắm mới tìm được cái cớ để tái hôn,
vậy mà em lại đẩy anh cho người khác…
Em thật là… đồ vô tâm.”
“Vợ ơi, đừng thế mà… anh đau lắm. Em đánh anh đi cũng được.
Anh sai rồi.”
Chu Nghiễn Tu nói anh thích tôi.
Thật buồn cười.
Câu nói mà tôi chờ suốt mười năm — cuối cùng lại nhẹ hẫng đến vậy.
Thế mà trong lòng tôi… không gợn nổi một chút cảm động.
Chu Nghiễn Tu say quá, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Đến lượt Chu Cạnh Lạc bắt đầu khóc:
“Mẹ ơi, con sai rồi…
Con không nên nghe dì Lâm xúi bậy…
Chỉ vì chút đồ ăn vặt mà nói mấy câu như thế…”
“Con không thích uống nước ngọt, không thích ăn gà rán.
Con chẳng cần gì hết, chỉ cần mẹ…
Mẹ đừng đối xử với con như vậy mà…”
Nó nước mắt nước mũi lem nhem, bám chặt lấy tay tôi không chịu buông.
Tôi không nói gì.
Chờ cả hai cha con ngủ say, tôi lấy bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn,
xách túi — quay về phòng trọ.
12
Tôi là kiểu người khá để bụng.
Từng nghĩ chuyện tái hôn cũng được.
Cứ mơ hồ mà sống, vì tiền mà đóng kịch.
Nhưng một khi mọi lời đều bị lật ra,
từng người từng người một lại đòi hỏi tình yêu từ tôi — thì xin lỗi, tôi không còn khả năng cho ai nữa rồi.
Tôi đã rời đi.
Vài ngày sau, Chu Nghiễn Tu không gửi lấy một tin nhắn.
Cho đến khi con trai bị cúm A phải nhập viện, tôi đến thăm và gặp anh trong phòng bệnh.
Chu Nghiễn Tu đã trở lại dáng vẻ lạnh nhạt quen thuộc:
“Tống Ân, anh chuyển vào tài khoản em 5 triệu, đủ để em sống sau này.
Chúng ta ly hôn đi.”
Tôi không hỏi vì sao.
Không cãi vã, không nước mắt.
Chỉ lặng lẽ đi cùng anh đến cơ quan chức năng, nhận giấy tờ.
Ra khỏi Cục Dân chính, Chu Nghiễn Tu khẽ cười chua chát:
“Anh cứ tưởng, ít nhất em cũng sẽ nổi giận.”
“Thậm chí anh đã chuẩn bị tâm lý để bị em tát hai cái,
mắng là đồ khốn, đồ thần kinh — cưới ly hôn như trò đùa.
Rồi em sẽ ôm anh, gào khóc không muốn ly hôn.
Anh sẽ quỳ xuống, xin em tha thứ, hứa sẽ sống tử tế.”
“Nhưng em chỉ cười rất vui vẻ,
thì anh biết rồi…
Anh giữ không nổi em nữa.”
Chu Nghiễn Tu đưa tay lau mặt.
Đôi mắt ấm áp nhìn tôi:
“Tống Ân… anh từng nói với em chưa nhỉ…
Rằng anh luôn thích em cái kiểu hay nhõng nhẽo.”
“Ba mẹ muốn anh liên hôn.
Thực ra khi đó còn có lựa chọn tốt hơn em.
Nhưng anh nghĩ — nếu không phải sống cùng em, thì sống cả đời còn ý nghĩa gì nữa?”
“Lúc ấy không nhận ra là thích.
Giờ hiểu rõ thì… đã làm em tổn thương quá nhiều.”
Anh khẽ xoa đầu tôi:
“Tối nào em cũng khóc trong mơ.
Miệng thì thầm tên anh, tên con…
Anh hỏi bác sĩ, bà ấy nói — có thể do tim mạch tổn thương, cảm xúc bị dồn nén quá lâu.”
“Anh không dám để ngôi nhà đó nhốt em nữa.
Nên… anh thả em đi.
Từ giờ, đến lượt anh theo đuổi em, chọc em cười, bù đắp cho em… được không?”
Tôi không hề biết — hóa ra ban đêm tôi vẫn khóc.
Cũng không nghĩ tới — anh lại đi hỏi bác sĩ về tôi.
Tôi gật đầu đại cho qua rồi xoay người rời đi.
Từ hôm đó, Chu Nghiễn Tu bắt đầu nhắn tin cho tôi mỗi ngày.
Từ chuyện vặt của con trai đến chiến lược công ty, cái gì cũng kể — cực kỳ kiên nhẫn.
Mọi điều tôi từng khao khát được biết — bây giờ anh đều chủ động kể.
Anh còn cho Cạnh Lạc nghỉ nội trú, cho đi học bán trú.
Chỉ cần không bận, anh sẽ đưa con đi chơi, nấu ăn cho con, trông y hệt một người cha mẫu mực.
Còn tôi — chẳng hứng thú gì.
Tôi chỉ nghĩ… mình có chút tiền rồi, nên tìm một nơi tiêu xài rẻ, sống nốt quãng đời còn lại.
Không muốn ăn bụi xe, ngạt khói thành phố nữa.
—
Vài tháng sau, tôi trả phòng.
Bay đến Vân Nam.
Trước khi đi, tôi chỉ nhắn cho Chu Cạnh Lạc một tin:
“Con ngoan ngoãn học hành, lớn lên hiếu thảo với ba.
Còn mẹ… chúng ta cứ xem như đã quên nhau từ đây.”
13 – HOÀN
Năm thứ năm kể từ khi Tống Ân biến mất, mẹ của Chu Nghiễn Tu lại bắt đầu giục anh tái hôn.
Chu Nghiễn Tu nghe tai này lọt qua tai kia, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện cuối tuần đưa con trai đi chơi bảo tàng.
Nghe nói dạo này có triển lãm thêu dân tộc Thái, hiệu ứng thị giác rất đẹp.
Sáng thứ Bảy, vừa đến nơi — anh đã thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới tác phẩm trưng bày.
Năm năm không gặp.
Tống Ân trông tốt hơn xưa rất nhiều.
Ánh mắt có thần, cả người toát lên vẻ nhẹ nhõm, an yên.
Dù vẫn để mặt mộc, không trang điểm, nhưng từng cử động đều dịu dàng đến rung động lòng người.
Chu Nghiễn Tu bước chân lảo đảo.
Anh muốn gọi cô, lại sợ cô không vui.
Đang định bước tới, vai anh bị ai đó vỗ nhẹ.
Cậu thiếu niên cao lớn đứng cạnh — Chu Cạnh Lạc — nhìn anh đầy kinh ngạc:
“Ba? Sao thế?”
Cậu nhìn theo ánh mắt của ba, rồi cũng chết lặng tại chỗ.
Mắt cậu đỏ hoe:
“Ba… đó là mẹ đúng không?”
Chu Nghiễn Tu gật đầu:
“Ừ.”
“Mẹ… nhìn đẹp quá.
Mẹ khỏi bệnh rồi à?”
“Chắc vậy. Dù gì cũng đã nghỉ ngơi điều dưỡng suốt mấy năm.”
“Vậy… mình tới chào mẹ đi ba.”
“… Được.”
Hai cha con vừa định bước đi — thì đã có người đến trước.
Một người đàn ông trẻ tuổi, bế theo cô bé tầm ba tuổi, chạy tới.
“Bà xã ơi ~~ anh với con gái đến rồi nè ~~ nhớ em muốn chết luôn á!”
Anh ta “chụt” một cái lên má Tống Ân.
Cô đỏ mặt:
“Anh làm ơn nhỏ tiếng chút đi. Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Người đàn ông chẳng mảy may để ý:
“Vợ anh xinh thế này, mắc gì phải giấu?
Anh muốn cả thế giới biết — em là vợ anh!”
“Rồi rồi… tổng giám đốc Phó à, bây giờ vào trong được chưa?
Dù sao cũng là dự án anh hợp tác, phải để mắt chứ.”
“Được ~~ nghe vợ hết.”
Tống Ân vừa định vào trong cùng anh ta, thì quay đầu — bắt gặp hai bóng người đứng lặng phía xa.
Chu Nghiễn Tu và Chu Cạnh Lạc vô thức đứng thẳng người lại.
Tưởng cô sẽ chào một câu.
Nhưng không.
Tống Ân chỉ khẽ gật đầu — như người xa lạ.
Rồi quay sang bế bé gái, thong thả bước vào khu triển lãm.
Hai cha con nhà họ Chu sững sờ mãi, lúc sau mới sực tỉnh rồi lao theo.
Nhưng khi vào tới nơi thì phát hiện — khu VIP đang đón khách quý, không có hẹn trước, không được vào.
Chu Nghiễn Tu ngồi sụp xuống, mắt đầy tuyệt vọng.
Anh chưa bao giờ ngờ tới — Tống Ân lại thực sự kết hôn.
Lại còn có con.
Tôi vào phòng đã lâu, đầu óc vẫn lơ mơ nghĩ về Chu Cạnh Lạc.
Phó Gia Minh thấy tôi thất thần, liền nghiêng người hỏi:
“Sao vậy?”
“Vừa rồi em thấy chồng cũ với con trai.”
“Muốn đi gặp họ không?
Dù sao mình cũng còn tận năm tiếng mới bay về.”
“Thôi. Gặp rồi cũng phải chia tay.
Thà không gặp, khỏi khó xử.”
Dù có tôi hay không, mấy năm qua — họ vẫn sống được thôi.
Tôi không nghĩ gì nữa, quay lại đùa với con gái.
Gương mặt nhỏ nhắn của bé dụi vào cổ tôi, vừa gọi “mẹ ơi”, vừa cười toe toét.
Mềm mại, dễ thương… đến mức tôi không nhịn được mà bật cười.
Tình yêu là thứ xa xỉ.
Không thể lãng phí.
Đã vất vả lắm mới có được một “miếng vá tâm hồn” vừa vặn như vậy —
Tôi sẽ dồn tất cả yêu thương còn sót lại cho con bé.
– HOÀN –