Chương 17 - Tai Họa Của Khu Tập Thể Quân Đội
8
Dọn tủ quần áo, một hộp sắt rơi từ trên cao xuống, “cạch” một tiếng vang dội, nắp bật tung, giấy tờ trong đó văng ra khắp sàn.
“Cái gì đây?” Tôi ngồi xuống nhặt lên một bức ảnh cũ.
Trong ảnh là tôi đứng ngoài sân phơi đồ, ánh nắng chiếu lên má, khóe môi khẽ cười. Mặt sau ảnh có ghi ngày — tuần thứ hai kể từ khi tôi xuyên đến thế giới này.
Tôi nhặt tiếp mấy tấm khác, tất cả đều là ảnh tôi: lúc dạy mấy chị em làm đồ thủ công, lúc mang bầu ngồi ngoài sân tắm nắng, lúc ôm ba đứa con âu yếm nhìn chúng… Mỗi tấm còn có mấy câu ghi chú ngắn.
“Em đang xem gì đó?” Giọng Chu Thâm vang lên sau lưng.
Tôi quay lại, giơ tấm ảnh lên:
“Anh lén chụp em à?”
Tai anh đỏ ửng ngay tức khắc. Anh vội bước tới, lúng túng nhặt đống giấy rơi tán loạn:
“Chỉ… tiện tay thôi…”
“Tiện tay?” Tôi lật một mẩu báo được cắt gọn gàng — tin tức trên báo địa phương về nhóm thủ công của chúng tôi. Tôi liếc anh. “Đại đội trưởng Chu, còn bao nhiêu bí mật nữa giấu em hả?”
Chu Thâm khựng lại, hít sâu, rồi ngồi xuống cạnh tôi:
“Từ ngày em thay đổi, anh đã bắt đầu lưu lại… Anh sợ đó chỉ là mơ. Sợ một ngày em lại trở về như trước.”
Lòng tôi chợt ấm lên, tiếp tục lục trong hộp.
Ngoài ảnh và báo cắt còn có mấy bản phác thảo quần áo tôi từng vẽ, công thức nấu mấy món canh tôi làm cho anh… Tất cả được giữ gìn cẩn thận.
Dưới cùng là cuốn sổ tay. Tôi mở ra, trang đầu chi chít chữ:
“Ngày 3 tháng 5 — cô ấy làm bánh quy đem tặng hàng xóm, cười chân thành không giống giả vờ…”
“Ngày 10 tháng 6 — cô ấy thức đêm may găng cho mình, bị kim đâm mấy lần cũng không kêu đau…”
“Ngày 15 tháng 9 — nửa đêm cô ấy nói mớ gọi tên mình, tim đập nhanh không ngủ được…”
Tôi ngẩng lên, thấy Chu Thâm nhìn tôi căng thẳng, ánh mắt như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Anh theo dõi em đó hả?” Tôi giả vờ nghiêm mặt.
“Không phải theo dõi!” Anh cuống quýt giải thích. “Anh chỉ… Anh không hiểu sao em thay đổi. Anh sợ mất đi mấy thứ đẹp đẽ này…”
Nhìn vẻ luống cuống ấy, tôi bật cười, cúi tới hôn nhẹ môi anh:
“Ngốc, em không biến mất đâu.”
Mắt Chu Thâm sáng hẳn lên, anh kéo tôi vào lòng, cằm tựa lên tóc tôi:
“Ngữ Đường, em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu.”
“Giờ thì em biết rồi.” Tôi áp tai vào ngực anh, nghe tim anh đập rộn rã.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp, rồi tiếng gõ cửa dồn dập của lính cần vụ Tiểu Trương:
“Đại đội trưởng! Có lệnh khẩn cấp!”
Chu Thâm lập tức buông tôi ra, sải bước ra cửa. Tôi lờ mờ nghe được mấy từ “biên giới”, “nhiệm vụ khẩn cấp”, “lập tức xuất phát”, tim tôi chợt siết lại.
Đóng cửa lại, mặt anh trở nên nghiêm trọng khác thường:
“Ngữ Đường, anh phải đi ngay.”
“Đi đâu? Bao lâu?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
“Biên giới, ít nhất một tháng.” Anh vừa nói vừa thu dọn đồ đạc thật nhanh. “Có băng buôn lậu vượt biên, chúng rành địa hình, cần anh dẫn người vây bắt.”
Tôi giúp anh xếp đồ mà tay run lẩy bẩy. Chu Thâm ngừng lại, nắm lấy tay tôi:
“Đừng sợ, anh sẽ bình an trở về.”
“Anh hứa đi.”
“Anh hứa.” Anh nghiêm túc đáp, rồi rút từ ngăn kéo ra một phong bì. “Cái này… nhỡ anh…”
“Không có nhỡ gì hết!” Tôi ngắt lời, cứng rắn đẩy lại cái phong bì mà tôi biết đó có thể là thư tuyệt mệnh.
Chu Thâm thở dài, đặt nó trở lại ngăn kéo:
“Được rồi, không có nhỡ gì hết.”
Mấy tiếng đồng hồ sau cứ như trong mơ. Chu Thâm gọi điện dặn người đến giúp tôi chăm con, rồi qua trại trẻ chia tay Tiểu Mai. Tôi thì lặng lẽ chuẩn bị lương khô, thuốc men và quần áo thay cho anh, gấp thật ngay ngắn.
Ba đứa con dường như cũng linh cảm được điều gì, ngoan ngoãn ngồi trong xe nôi nhìn bố mẹ bận rộn.
Chạng vạng, chiếc xe jeep đến đúng giờ. Chu Thâm cúi xuống, hôn lên trán từng đứa một:
“Nghe lời mẹ nhé, đợi bố về.”
Rồi anh quay sang tôi, ánh mắt sâu như biển:
“Chăm sóc tốt bản thân.”
“Anh cũng vậy.” Tôi cắn môi kìm nước mắt. “Chúng em sẽ đợi anh về nhà.”
Anh ôm tôi thật chặt một lần cuối, rồi quay lưng bước nhanh lên xe, không ngoảnh lại.
Chỉ đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt tôi mới vỡ òa.
“Bố đi đâu rồi ạ?” Con gái hai tuổi ngước mắt hỏi.
“Bố đi bắt kẻ xấu con ạ, bố sẽ sớm về.” Tôi lau nước mắt, bế con lên.
Những ngày sau đó, tôi ép mình phải bận rộn. Ban ngày chăm con, quản lý xưởng thủ công. Ban đêm ru con ngủ xong, tôi ngồi dưới đèn viết thư cho Chu Thâm, kể hôm nay bọn trẻ học thêm được chữ gì mới, việc làm ăn tiến triển ra sao…
Thư của Chu Thâm vẫn đều đặn mỗi tuần một lá, được đồng đội mang tận tay. Chữ anh cứng cáp, mà lời lẽ lại đầy dịu dàng:
“Hôm nay đứng trên núi nhìn mây, giống hệt nụ cười của con gái lớn…”
“Đêm canh gác đếm sao, không biết em với các con có nhìn cùng bầu trời không…”
“Có tân binh khóc vì nhớ nhà, anh nói với nó anh cũng có bốn người anh nhớ nhất…”
Và luôn kết thư giống nhau:
“Hãy chăm sóc tốt bản thân và các con. Anh sẽ sớm trở về.”
Một tháng trôi qua Chu Thâm vẫn chưa trở lại như hẹn.
Đơn vị chỉ báo nhiệm vụ bị kéo dài, không có thêm tin tức.
Tôi bắt đầu mất ngủ, thường giật mình tỉnh dậy giữa đêm, đưa tay sờ sang bên cạnh chỉ thấy khoảng trống lạnh ngắt.
Hôm đó, tôi lại bật dậy từ ác mộng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Trong mơ, Chu Thâm đứng ở xa, người đầy máu, tôi chạy thế nào cũng không tới được.
Không tài nào ngủ tiếp, tôi lặng lẽ ra phòng làm việc. Ánh trăng hắt lên bàn, chiếu sáng bản đồ mà Chu Thâm vẫn hay nghiên cứu chiến thuật.
Tôi mở ngăn kéo định tìm bút để tiếp tục viết thư cho anh thì nhìn thấy phong bì mà hôm anh đi anh đã đưa tôi.
Tay run run, cuối cùng tôi vẫn mở ra.
“Ngữ Đường, nếu em đọc thư này, tức là anh thất hứa rồi…”
Chữ anh viết vội, nét nguệch ngoạc khác hẳn mọi khi.