Chương 12 - Tai Họa Của Khu Tập Thể Quân Đội

Tiễn anh ra cửa, nắng buổi sáng rực rỡ. Anh mặc quân phục thẳng tắp, đứng ở ngưỡng cửa nhìn tôi thật lâu, như muốn khắc ghi hình ảnh này vào tim.

“Anh yêu em, Ngữ Đường.” Anh bất ngờ nói, giọng rõ ràng kiên định.

Lần đầu tiên anh nói thẳng thắn như vậy. Nước mắt làm mờ mắt tôi nhưng tôi vẫn nhìn rõ ánh nhìn đầy yêu thương của anh.

“Em cũng yêu anh.” Tôi nghẹn ngào. “Anh nhất định phải bình an trở về.”

Anh gật đầu, giơ tay chào theo kiểu quân đội thật chuẩn, rồi quay lưng đi. Ánh nắng kéo bóng anh dài ra mãi, in vào nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi.

Đóng cửa lại, tôi vuốt nhẹ bụng vẫn còn phẳng, thì thầm:

“Con yêu, chúng ta cùng đợi bố về nhé.”

6

Ngày thứ ba sau khi Chu Thâm đi, cơn nghén của tôi đột ngột nặng hơn.

Sáng vừa húp một ngụm cháo, dạ dày đã cuộn lên như sóng. Tôi ôm bồn rửa mặt nôn khan, mồ hôi túa ra lấm tấm trên trán.

“Cô ơi, cô sao vậy ạ?” Tiểu Mai đứng ở cửa phòng tắm, tay con bé siết chặt vạt áo vì lo. Từ lúc Chu Thâm đi, ngày nào tan học nó cũng ghé qua thăm tôi.

“Không sao đâu, em bé đang đùa với mẹ đó.” Tôi lau miệng, gắng nở nụ cười.

Tiểu Mai hiểu chuyện, đưa khăn cho tôi:

“Chú Chu dặn, nếu cô không khỏe thì đi tìm dì Lý.”

Nghe vậy tim tôi ấm lên. Hóa ra trước khi đi, Chu Thâm đã tính cả chuyện này.

“Cô ơi, hôm nay con học được một bài hát, hát cho cô nghe nhé?” Tiểu Mai chớp mắt hỏi.

“Ừ, hát đi nào.” Tôi dựa vào sofa, lắng nghe giọng non nớt cất lên bài Đêm cảng quân sự.

Trong thoáng chốc, tôi như thấy Chu Thâm đứng trên boong tàu, nhìn về hướng quê nhà.

Hát xong, Tiểu Mai cẩn thận lấy từ cặp ra một hộp giấy:

“Cái này con và các bạn làm, tặng cô và em bé.”

Trong hộp đầy hạc giấy và ngôi sao gấp tay, đủ màu rực rỡ.

“Cảm ơn Tiểu Mai.” Tôi xoa đầu nó, mắt hơi cay.

Tiễn Tiểu Mai xong, tôi cố gắng dẹp mệt mỏi, mở ra xem đơn đặt hàng mà cửa hàng bách hóa gửi tới.

Từ lúc Vương Tú Lan mang thiết kế của chúng tôi đi bán cho đối thủ, lượng đơn đặt đã giảm một nửa.

Điện thoại reo lên, tôi nhấc máy thì giọng Giám đốc Triệu nặng nề vang lên:

“Đồng chí Giang, có tin xấu.”

“Vương Tú Lan bên kia phá giá rất thấp, hội đồng quản trị bên tôi quyết định cắt giảm diện tích quầy bán hàng của cô.”

Tôi nắm chặt ống nghe:

“Cắt giảm bao nhiêu?”

“Giảm hai phần ba.” Giám đốc Triệu thở dài. “Trừ phi tuần sau cô ra được mẫu thiết kế mới, giá thành vẫn phải giữ nguyên.”

Cúp điện thoại xong, tôi nhìn đống đơn hàng và bản vẽ thiết kế chất đầy trên bàn, một cảm giác bất lực ập tới.

Mệt mỏi vì mang thai cộng thêm khủng hoảng công việc khiến tôi như nghẹt thở.

“Ngữ Đường, mở cửa đi!” Giọng dì Lý vọng từ ngoài sân vào.

Mở cửa ra, không chỉ có dì Lý mà Tiểu Hồng và mấy chị em vợ lính khác cũng đứng đó, tay xách theo túi lớn túi nhỏ.

“Nghe nói con Vương Tú Lan lại giở trò phải không?” Dì Lý vừa bước vào vừa bực tức. “Tụi tao bàn rồi, mấy ngày nay sẽ dọn qua đây ở luôn, cùng nhau làm cho xong mẫu mới!”

Tiểu Hồng lắc lắc mớ vải trong tay:

“Tao mới mua mấy kiểu vải mới trên phố, mình cùng nghiên cứu nhé!”

Nhìn những gương mặt đầy nhiệt tình ấy, mũi tôi cay xè, suýt nữa bật khóc.

Mới vài tháng trước, họ còn tránh tôi như tránh tà. Giờ lại trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.

Những ngày sau đó, chúng tôi ngày đêm chạy việc. Dì Lý đảm nhận chuyện bếp núc. Mỗi người một phần: người thiết kế mẫu mới, người nghiên cứu giảm chi phí, người lo tìm nguồn nguyên liệu khác.

Cơn nghén và đau lưng nhức mỏi hành hạ tôi liên tục, nhưng nhìn mọi người hì hục làm tôi cũng cắn răng chịu.

Nửa đêm yên ắng, tôi thường đặt tay lên bụng, thì thầm:

“Con yêu, mẹ đang giúp ba con giữ vững căn nhà này đấy.”

Một tuần sau, cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thiện được bộ sưu tập mới — phong cách ghép vải tận dụng viền thừa, vừa tiết kiệm chi phí lại độc đáo.

Giám đốc Triệu xem xong khen không dứt miệng, quyết định giữ nguyên diện tích quầy, còn hứa giúp chúng tôi xin “Giải thiết kế sáng tạo”.

Khủng hoảng tạm thời qua đi, nhưng sức khỏe tôi thì yếu đi thấy rõ.

Chiều hôm đó, đang sắp xếp mẫu thì mắt tôi tối sầm, ngất lịm trên sofa.

Khi tỉnh lại, dì Lý và quân y đang ngồi quanh giường.

“Ngữ Đường, cô làm việc quá sức rồi.” Quân y nghiêm mặt nói. “Thai nhi vẫn khỏe nhưng cần tuyệt đối nghỉ ngơi.”

“Nhưng đơn hàng…”

“Để bọn tao lo!” Dì Lý vỗ ngực. “Mày mà mệt đến sinh non, Đại đội trưởng về chắc lột da bọn tao mất!”

Tôi chỉ đành ngoan ngoãn nằm nghỉ.

Mỗi ngày, Tiểu Mai đều ghé qua đọc sách cho tôi nghe. Các chị em vợ lính thay nhau nấu ăn đem tới. Dì Lý thậm chí còn gọi con gái tới phụ quét dọn.

Đêm vắng, tôi thường lấy mấy bức thư Chu Thâm để lại ra đọc đi đọc lại.

Anh viết mỗi tuần một lá, gửi nhờ lính liên lạc chuyển về đều đặn không sót.

“Ngữ Đường, hôm nay khi huấn luyện nhìn thấy một đám mây, trông giống ánh mắt em khi cười…”

“Đêm đứng gác, nhìn sao trời lại nhớ mấy hạt cườm lấp lánh trên kẹp tóc em làm…”

“Hôm nay có một tân binh khóc vì nhớ nhà. Anh kể cho cậu ấy nghe anh cũng nhớ nhà lắm, nhớ hai người quan trọng nhất…”

Cuối thư bao giờ cũng kết thúc bằng một câu giống nhau:

“Hãy chăm sóc thật tốt cho em và con, anh sẽ sớm quay về.”

Một tháng sau, giữa đêm khuya, tiếng gõ cửa dồn dập làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Mở cửa ra, một người lính lấm lem bùn đất đứng đó, thở hổn hển.

“Chị dâu! Đại đội trưởng bị thương rồi, đang ở bệnh viện quân khu!”

Cả thế giới trước mắt tôi như xoay cuồng, bụng đau quặn lại. Tôi gắng nuốt cơn buồn nôn, vớ lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Trong hành lang bệnh viện quân đội, ánh đèn trắng lạnh chiếu lên đám lính đang chờ đợi với gương mặt lo lắng.