Chương 4 - Tạ Yên
[4/4]
13.
Lão hoàng đế của Đại Lương đã băng hà, Tạ Yên cũng thuận thế trở thành người kế vị.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, việc đầu tiên hắn làm sau khi lên ngôi đó là cho người mời ta vào cung.
Ta nhìn Tạ Yên, kẻ đang mang áo hoàng bào đứng trước mặt ta, âm thầm cười mỉa: “Qua cầu rút ván, A Yên chơi trò này giỏi thật.”
Tạ Yên chẳng hề để tâm mà “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó hình như hắn đã nhớ tới điều gì bèn ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, những bức hoạ trong phòng nàng, ta đều đã quan sát tỉ mỉ hết rồi, người đó là ca ca của ta.”
Ta nghe xong thì chết lặng tại chỗ, ca ca của hắn là Tạ Dung, sao có thể? Rõ ràng ca ca đã chết, chính tay ta đã tự mình chôn huynh ấy mà.
Có lẽ Tạ Yên đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của ta, hắn từ từ tiến lại gần mà bóp chặt cằm ta, rồi nhìn thẳng vào mắt ta nói: “Tỷ tỷ không tin?” Nói xong hắn liền đẩy một bức mật thư đến trước mặt ta.
Ta cúi đầu, đưa mặt đọc từng chữ.
Bên trên mảnh giấy thứ nhất có ghi là kết quả khám nghiệm tử thi: Nơi tìm thấy thi thể cũng chính là dưới gốc cây đào cách đó bảy dặm ở vùng ngoại thành, nơi mà ta đã tự tay chôn cất huynh ấy. Người chết là nam, khi hắn chết là khoảng mười sáu tuổi, nguyên nhân chết là do bị bệnh lao, lúc còn sống hắn làm quản lý quán của ta.
Không phải là ca ca, ta nhớ rất rõ trên tay ca ca không hề có một chút vết chai nào, vốn dĩ khi huynh ấy mười sáu tuổi thì anh ấy vẫn nhỏ tuổi hơn tôi.
Mảnh giấy thứ hai viết về nhân quả năm đó: năm đó ca ca thật sự có đến tìm người, người mà huynh ấy bí mật tới tìm chính là “muội muội” Tạ Yến được hoàng hậu của Đại Lương che dấu phía sau lưng, đáng tiếc trên đường đi thì gặp phải thích khác nên đã bị mất trí nhớ.
Đại Lương Hoàng hậu sau khi tìm được ca ca liền muốn xóa đi dấu vết của việc hắn đã từng đến Đại Tề, sau đó giúp cho ca ca giả chết kia chạy thoát.
Vị hoàng hậu Đại Lương này đúng thật là có quá nhiều thủ đoạn, không ngờ bà ta lại khéo léo thực hiện mọi hành động như thế, nếu vùng đất kinh thành không phải là địa bàn của Giang Yến ta thì chắc là kẻ độc phụ đó đã ám sát ta rồi!
“Tạ Dung đâu?” Ta miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn gương mặt cực kỳ phong lưu của Tạ Yên, tuy rằng ca ca đã ra đi nhưng chung quy ta vẫn không nghĩ rằng huynh ấy lại vì ta mà chết.
Nụ cười của Tạ Yên dần dần đông cứng, thoáng chốc trở nên sắc bén hơn, dường như đây mới là dáng vẻ thật sự của hắn, chẳng hề dịu dàng chút nào: “Không phải tỷ tỷ đang đùa sao? Là tỷ tự tay dâng hắn lên cho ta, dĩ nhiên là ta nên phanh thây hắn thành trăm mảnh rồi.”
Ta không nhịn được à nhắm mắt lại, trong lòng lập tức tràn đầy sự tức giận đang cố gắng đè nén, đáng tiếc ta vẫn không nhịn được mà nắm lấy cổ áo của Tạ Yên nói: “Ngươi…”
Ta còn chưa nói xong thì Tạ Yên đã cúi đầu xuống hôn ta, dường như hắn muốn nuốt chửng hết những lời chửi rủa, à không, phải nói là cắn xé những lời nói ấy của ta.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu, ta nhanh chóng đẩy hắn ra, hắn đưa tay lau vết máu trên khóe miệng đi rồi cười khúc khích: “Sao nào, tỷ tỷ đã tìm ra được đồ thật cho nên liền ghét bỏ thế thân này sao?” Vừa dứt lời, những ngón tay mảnh khảnh của hắn đã mở được đai lưng của ta, từ từ duỗi tay vào lần theo những đường nét tinh xảo của hình xăm phượng hoàng trên eo ta.
Ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn sau đó nhổ cái thứ có vị tanh ra khỏi miệng: “Đúng.”
Chỉ một chữ thôi, nhưng dường như đã thiêu đốt hết toàn bộ lý trí của hắn, mới lúc nãy hắn còn miễn cưỡng cười nhưng bây giờ thị nụ cười hoàn toàn biến mất, sắc mặt hắn cũng trở nên tối sầm.
Ta không quen với dáng vẻ này của hắn nên đành lên tiếng chế nhạo: “ Đừng tỏ ra bản thân mình là nạn nhân như thế, chính ta đã đem ngôi vị hoàng đế này đến cho một kẻ thay thế như ngươi, ngươi nghĩ ngươi đắt giá lắm sao?”
Tạ n gật đầu: “Đúng, rất đắt giá, không thì tỷ tỷ hãy để ta ở lại Đại Lương, ta còn có thể tặng tỷ rất nhiều tiền.” Nói rồi hắn cho gọi cung nữ đứng gác bên ngoài đưa ta xuống.
Việc cầm tỳ nói cũng dễ nghe đấy.
Ta ngồi ở trên giường một hồi lâu sau đó mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, đây là lần đầu tiên Giang Yến ta rơi vào hoàn cảnh thảm hại như vậy, lần đầu tiên bị người khác tính kế như thế, đúng thật là đúng với câu: “Anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân.”
Ta chẳng có việc gì để làm cả, cứ tự nhiên ở trong phòng đọc sách cả ngày, tối đến Tạ Yên thế mà lại ghé đến chỗ ta.
Ta nâng mí mắt lên nhìn hắn: “Bệ hạ vẫn đang muốn thị tẩm ta sao? Cẩn thận kẻo đoạn tuyệt tử tôn đấy.” Ta thấy xung quanh toàn là ám vệ, ta biết bản thân ta chẳng còn đường lui rồi, nhưng mà đến mức này, nhưng tức nước thì vỡ bờ chứ đừng nói gì đến Giang Yến ta.
Tạ Yên lấy quyển sách ra khỏi tay ta: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không thích sao?”
“Thích thì thích, nhưng ngươi khác mà, ngươi nhìn lại ngươi xem, có chỗ nào sách được với ca ca ngươi…”Ta cười tủm tỉm chọc chọc vào người hắn.
Chắc chắn gã nam nhân này từ nhỏ đã là cái bóng của sư huynh hắn, hắn chẳng nghe lọt tai một câu nào, chẳng quan tâm đến gì cả chì cúi đầu hôn ta, nhưng lần này trí nhớ của ta đã tốt hơn rồi, ta nghiêng đầu bóp cằm hắn, ngước nhìn đôi mắt chứa đầy sự ghen tị và tức giận đó: “Ngay từ đầu đã không so sánh được rồi, đã vậy còn không cho người ta nói?”
Tạ Yên nghe vậy ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt hiện lên chút hoảng hốt sau đó vội vàng rời đi, ta nhìn theo bóng lưng gầy gò của hắn trong lòng bỗng trầm xuống.
Ta là một kẻ có lòng dạ đen tối, ta là một kẻ khốn nạn, ta là một kẻ tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn, nhưng ta chưa từng lợi dụng tình cảm của người khác, vẫn là Tạ Yên lợi hại.
Mấy ngày sau đó Tạ Yên không hề xuất hiện.
“Đô đốc đại nhân!” Tử Mặc quỳ xuống phía sau cung kính ba lần.
“Những người khác đâu?”
“Đang canh giữ bên ngoài hoàng cung, chỉ chở đại nhân ra lệnh thì có thể xông vào hộ tống ngài rời đi.” Nghe xong lời này ta khẽ cười: “Giết hết!” Khi nào ta nhân từ muốn nương tay thì nương tay, nếu ta muốn chạy thì đã sớm chạy rồi, đâu đến lượt ngươi tính kế ta? Không đau một chút nào, rốt cuộc là cái đạo lý ấy chui từ đâu ra.
Trong đầu Giang Yến ta không có khái niệm gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng… những gì ngươi nợ ta ta sẽ bắt ngươi trả gấp trăm lần.
“Vâng!”
Một tín hiệu lớn vang lên, xưởng Tây Đông và Cẩm Y vệ đều bay tới, Tạ Yên tự nhiên đi vào cùng ám vệ và cấm quân đang bao quanh bảo vệ hắn xuất hiện.
“A Yến luôn tính toán kỹ lưỡng như vậy ha.” Tạ Yên từ từ đi qua đám người hung ác nhìn chằm chằm vào ta.
Ta lắc đầu cười: “Nào có, là ngươi đã lừa ta.” Nói xong ta xua tay ra hiệu, hai bên bắt đầu lao vào đánh nhau.
Ta cầm kiếm lao thẳng đến muốn giết Tạ Yên, hắn không biết võ công, chỉ cần ta ra tay thì có kể một đao kết liễu hắn.
Đám ám vệ của hắn chẳng qua cũng chỉ là lũ tôm tép nhỏ bé, tuỳ tùng của ta có thể xử lý bọn chúng.
Bỗng một nhát đâm thẳng vào bụng ta từ phía sau, nhìn Tạ Yên đang lao về phía ta với sắc mặt tái nhợt, ta định quay lại giết chết tên phía sau nhưng đến phút cuối ta lại thay đổi ý định, mũi kiếm kia đâm thẳng vào bụng của Tạ Yên.
Ta quay người đá bay tên phía sau, sau đó nhân cơ hội bóp cổ Tạ Yên: “Tất cả lùi lại, một kiếm này của ta quả thật không nhẹ nhàng chút nào. Nếu không mau chóng chữa trị cho hắn thì e là phải phát quốc tang rồi.
Cấm quân Đại Lương và ám vệ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt của Tạ Yên trở nên trắng bạch, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Lui ra.” Một tay ta vẫn bóp cổ Tạ Yên, một tay còn lại đỡ thân thể gầy gò của hắn đi ra ngoài cung điện.
Tên ngốc này dường như không nghe thấy những gì ta nói, hắn chỉ mở miệng hỏi một câu vô tri: “Có phải trong lòng tỷ không hề có ta không?” Hắn đã tính kế ta vậy mà còn dám so đo việc ta thích hắn hay không, thật buồn cười: “Không hề.”
Lời ta vừa dứt thì cơ thể hắn dường như trở nên vô lực, ta thuận tay đẩy hắn xuống, bọn thuộc hạ trong triều của ta cùng nhau hô to một tiếng: “Đi thôi!” Sau đó liền bay vút đi mất.
Vệ binh và ám vệ dường như vẫn muốn đuổi theo nhưng đã bị ngăn lại.
Ta đã rời khỏi triều huyền ngay trong đêm, trên đường đi vội vã băng bó vết thương, nếu không nghỉ ngơi kịp thời e là cơ thể ta sẽ không thể chống đỡ được cho tới khi tới được Đại Tề.
Ta ra lệnh cho Tử Mặc đếm lại số tuỳ tùng sau đó lảo đảo đi vào tẩm điện, không ai được phép quấy rầy. Dù là như thế nào đi chăng nữa, nếu mất đi ý chí thì có thể chịu đựng nhưng tuyệt đối không thể tin ai được nữa vì ta đã tin sai người một lần rồi.
14.
Khi từ từ tỉnh lại, ta thấy Úc Lưu đang ở bên cạnh, đầu óc ta quay cuồng suy nghĩ, vội quỳ xuống: “Thần có tội đáng muôn chết.”
Úc Lưu nhướng mày cười, có chút mỉa mai nói: “Đây đúng là tội đáng chết.” Ông ta giơ tay nói: “Được rồi được rồi, đứng dậy đi, mau nằm xuống giường, với đức hạnh của ngươi, việc ngươi là nam hay nữ có còn quan trọng không?” Ta không nói gì, lại leo về giường nằm xuống, khi biết chuyện này Úc Lưu cũng không trách mắng ta, đoạn tình cảm này đã được bồi dưỡng ngay từ nhỏ.
Nhưng ta còn chưa kịp khen mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và Úc Lưu, người đàn ông này lại cười với ta một cách khinh thường: “Trẫm cũng thực sự không mong đợi điều đó, không ngờ ngươi lại trúng bẫy.”
Ta biết ông ta đang nói đến Tạ Yên, nhưng trong lòng vẫn không khỏi xót xa: “Đại Lương bây giờ thế nào rồi?” Úc Lưu đứng dậy: “Thật may mắn, ngươi còn sống sót đó.”
Chỉ là suy đoán thôi, nhưng ta phải thừa nhận điều đó, hiện tại trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu, ta không muốn chàng chết.
Úc Lưu rời đi, ông ấy bảo ta phải chăm sóc vết thương thật tốt, ta đáp lại không chút cảm xúc và nằm trên giường, nhưng ta không buồn ngủ chút nào, lưng ta vẫn thấy đau nhức.
Ta mơ màng dần chìm vào giấc ngủ, lại bị mộng du, lúc tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa, ta ôm lấy mặt mình không khỏi giễu cợt, Tạ Yên, có phải chàng muốn quấn lấy ta cả đời không?
Nghĩ vậy, ta đưa tay với lấy con dao găm treo trên đầu giường, vốn định chặt đứt con chim bồ câu dưới thắt lưng, nhưng không biết là vì sợ đau hay vì sao mà ta lại ném con dao găm ra ngoài, nó rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất to.
Hiện giờ vết thương của ta đang dần hồi phục, huấn luyện thêm người để bù đắp lại chỗ thiếu của đội cấm vệ quân mất tích, ta đã trở thành một tên thái giám phản bội, trông như một bóng ma, bước đi đầy vội vã.
Chỉ là không vui mà thôi.
Tâm trạng bây giờ khác hẳn trước kia, sự không vui trước kia của ta là do lũ khốn nạn đó làm phiền, còn sự không vui bây giờ là do trong lòng cảm thấy trống rỗng, thật chán nản.
Không biết Úc Lưu đang nghĩ cái gì, ông ấy đã ban thưởng cho ta một cậu thiếu niên, khuôn mặt và dáng người cậu ta trông giống hệt Tạ Yên.
Ta nheo mắt nói: “Lát nữa ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung.”
Cậu thiếu niên này đã được dạy bảo rất tốt, dường như đều bắt chước theo Tạ Yên, cậu ta nheo mắt nhìn ta nói: “Cửu Thiên Tuế có chỗ nào không hài lòng sao?”
Nhìn dáng vẻ của cậu ta, ta không nhịn được gõ lên bàn: “Hài lòng, nhưng không ổn.” Giống đến mấy, cũng không phải.
Cậu thiếu niên bị đuổi đi, ta đã cho cậu ta rất nhiều hạt đậu vàng giống như tên khốn đó.
15.
Cơn gió mạnh thổi tới mở tung cánh cửa sổ , ta đặt bút mực trong tay xuống, định đi đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên ta nhìn thấy có một người đang đứng trước cửa sổ, trên áo trắng dính đầy tuyết, khuôn mặt thì đang cười tươi.
Hắn còn chưa kịp nói gì, ta đã đóng sầm cửa lại, quay lưng đi, chờ đến khi trái tim không còn đập tưng bừng nữa, ta mới bước ra ngoài.
Nam nhân này vẫn đang đứng trước cửa sổ, đầu hơi cúi xuống, cả người hoà trong bóng tối, tuy rằng mặc áo màu trắng nhưng do khí chất của hắn quá mạnh mẽ nên chẳng khác nào ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Ta nhíu mày, cười nửa miệng hỏi hắn: “Tới tìm chết?” Tạ Yên nghe thấy vui sướng ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh: “Tỷ tỷ…”
Mặc dù chỉ có hai từ, nhưng nó vừa vặn đánh trúng vào điểm yếu của ta, khiến ta chẳng thể chống trả.
Ngàn dặm bôn tập, tuyết đêm giai nhân*.
*Trong đêm tuyết rơi, mỹ nhân vượt ngàn dặm xa xôi xuất hiện đầy xinh đẹp
Có vẻ như những truyện truyền thuyết ngày xưa cũng có phần đúng.
Hoá ra Giang Yến ta cũng có thể kiên nhẫn đến thế.
Ngoài trời thật sự quá lạnh, ta kéo hắn vào trong phòng, rót cho hắn một chén trà nóng: “Chúng ta không có thân thiết đến mức có thể ngồi xuống trò chuyện đâu, có chuyện gì đáng giá đến nỗi bệ hạ dám đánh cược mạng sống mà lặn lội nghìn dặm xa xôi đến đây thế này?” Tạ Yên cầm ly trà lên, hai mí mắt cụp xuống: “Phát hiện hình như tỷ tỷ yêu ta.” Giọng nói của hắn rất nghẹn ngào, khiến ta không thể nói ra nổi hai từ* “ không phải”.
Không chỉ vì nó là sự thật mà còn vì mỹ nhân đang nhìn ta với vẻ mặt rất đáng thương.
Hắn thừa nhận trước đó đã lợi dụng ta, nhưng mà bây giờ hắn sẽ vứt bỏ tất cả, chỉ mong ta có thể tha thứ cho hắn.
“Không làm hoàng đế nữa?” “Không làm nữa.” “ Thích ta?” “ Thích.”
Ta im lặng nhìn hắn, hắn thật xinh đẹp, hình như cũng không phải là không được.
Hai hàng lông mi dài của hắn hơi cụp xuống, hắn hôn lên hình con chim bồ câu trên eo ta một cách say mê và trân trọng, giọng hắn trong trẻo xen chút run rẩy nói: “Ta tưởng tỷ tỷ đã xóa nó rồi.”
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào người ta, xương cốt ta trở nên bủn rủn : “Ta sợ đau.” Tạ n nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, hắn nhéo vào con chim bồ câu sống động như thật kia: “Tỷ tỷ lừa ta.”
Nghe thấy vậy, ta khúc khích cười: “ Phải, ta lừa ngươi.”
Ta nhìn con chim Thanh Loan ở phía sau cổ hắn rồi nói: “A Yên, ngươi là của ta, và ta cũng là của ngươi.”