Chương 3 - Ta Viết Lại Kết Cục Cho Nữ Chính Truyện Ngược

3.
Hầu Lan Tuyết ngày trước là nữ nhi của một vị danh tướng. Nàng nhập ngũ từ năm mười tuổi, lên chiến trường năm mười sáu tuổi và lập được vô số chiến công lớn nhỏ.

Chiến công hiển hách của nàng vượt xa bất kỳ vị hoàng tử hay quý tộc nào. Khi mới mười bảy tuổi, nàng được phong làm Chiêu Dương Quận Chúa vì đã góp công dẹp loạn.

Lúc bấy giờ, nàng rực rỡ như mặt trời, dù cách xa ngàn vạn dặm, ta vẫn có thể nghe được từ miệng những người kể chuyện ở quán ăn ngoài biên cảnh rằng Chiêu Dương Quận Chúa được hoàng đế sủng ái như nào, thậm chí còn hơn cả công chúa.

Nhưng đáng tiếc, nàng lại là nữ chính trong truyện ngược.

Ngay lúc rực rỡ nhất, nàng lại yêu sai người, yêu Triệu Minh Dục, ngũ hoàng tử xuất thân từ lãnh cung.

Nàng vì hắn chiến đấu trên chiến trường, lập được chiến công hiển hách. Nhưng nàng không ngờ rằng Triệu Minh Dục lại là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn. Sau khi đoạt được ngôi vị hoàng đế với sự trợ giúp của thân tỷ tỷ với nàng, hắn bắt đầu thanh trừng những người bất đồng chính kiến, trong đó bao gồm cả Hầu gia, người từng có ý định phế truất thái tử.

Vị Đế Vương từng bị lạnh nhạt này không hề có lòng biết ơn. Hắn căm ghét những kẻ chứng kiến sự tồn tại khốn khổ của mình, rồi lại càng sợ hãi họ.

Vì vậy, hắn đã làm giả chứng cứ phạm tội, vu khống Hầu gia thông đồng với địch, ra lệnh xử tử toàn bộ Hầu gia, từ trên xuống dưới, hơn ba trăm người. Nam nhân bị chém đầu, nữ nhân bị sung làm kỹ nữ, triệt để hủy diệt danh tiếng trung thần của Hầu gia qua nhiều thế hệ!

Khi ấy, Hầu Lan Tuyết đã trở thành Hoàng Hậu, vì uất ức mà rút kiếm chỉ vào Kim Loan Điện, chọc giận Hoàng Đế. Nàng bị hạ độc phế bỏ võ công, đày đến biên giới phía bắc xa xôi, nơi hoàn toàn đối lập với thế lực của Hầu gia. Ở đây, nàng chỉ là kẻ từng chiến thắng một trận chiến nhỏ, không còn được nhiều người nhớ đến như trước. Nàng phải chịu đựng mọi sự lăng nhục.

Tại đây, tất cả mọi người đều nói nàng đáng chết. Họ như đã quên hết chiến công hiển hách của nàng, chỉ biết rằng nàng là nữ nhân bị Hoàng Đế vứt bỏ, là tội nhân thông đồng với địch phản quốc, chứ không còn là nữ tướng quân Hầu Lan Tuyết khiến quân địch khiếp sợ.

Trước khi xuyên đến đây, ta cũng từng cùng người đọc mắng chửi nữ chính không biết cố gắng, hận nàng không thể tự cứu mình.

Đến khi bước vào nơi này, ta mới nhận ra quyền lực của Hoàng Đế đáng sợ đến mức nào.

Ta im lặng lau vết bẩn trên mặt nàng.

Có lẽ nàng nhận ra ta không có ý làm hại mình, hoặc là do kiệt sức, nên chỉ nằm im, ánh mắt trống rỗng, mặc ta lau chùi.

Xong xuôi, ta thu tay lại, nhìn về phía nữ nhân đã nhắm mắt, không còn chút sức sống.

Rất dễ dàng, hình ảnh trước mắt ta chồng lấp lên hình ảnh nữ nhân hào khí anh hùng trên lưng ngựa năm xưa.

Nàng cũng từng là một người rực rỡ như ánh mặt trời!

Bỗng nhiên, một suy nghĩ hoang đường nhưng táo bạo nảy lên trong đầu ta.

Ta muốn — giúp nàng thay đổi vận mệnh.

Hầu Lan Tuyết, không đáng chịu kết cục này!