Chương 6 - Ta Và Các Yêu Phi Họa Quốc Hợp Tác Công Lược Hoàng Đế

Ngày hôm sau lúc thỉnh an, mấy tên tay sai của Thục Phi lại nói bóng nói gió.

Rõ ràng là đang châm chọc Thẩm Quý nhân là ta đây.

Nào là hôm qua Hoàng đế ở lại tẩm cung của Thục Phi tỷ tỷ rất lâu, nào là âm mưu của người nào đó sẽ thất bại.

Nhưng lần này vẫn là Bao Tự đi thỉnh an, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.

Nhưng lạ thay, lần này Thục Phi lại trực tiếp quở trách bọn tay sai của mình.

Lấy cớ thân thể không khỏe, rời khỏi tẩm cung của Hoàng hậu.

Mãi đến tối ta mới hiểu được vì sao Thục Phi lại khác thường như vậy.

Vừa đến hoàng hôn, đã có cung nhân đến thông báo, tối nay Hoàng đế lật thẻ bài của ta tới thị tẩm.

Bao Tự khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

Đến tối, Hoàng đế tức giận đùng đùng đi tới:

"Hừ!"

Bao Tự nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng đế một cái, rót rượu đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn ta:

"Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?"

"Hừ, còn không phải tại Thục Phi!"

Hoàng đế tức giận cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch:

"Đêm qua trẫm đặc biệt đến an ủi nàng ta, vậy mà nàng ta thì sao? Nàng ta lại nổi giận với trẫm! Ném hết đống đồ trang sức vàng bạc trẫm tặng ra ngoài!"

Hoàng đế đặt mạnh chén rượu xuống bàn:

"Nàng ta thật to gan! Nếu không phải có trẫm! Nàng ta còn không biết phải trốn đông núp tây ở đâu!"

Bao Tự cụp mắt xuống, không nói gì.

Hoàng đế ngẩn người, quay đầu nhìn nàng ấy:

"Sao vậy? Không phải nàng vẫn luôn không thích Thục Phi sao? Trẫm nói xấu nàng ta trước mặt nàng, sao nàng lại không có phản ứng gì thế?"

Bao Tự thở dài:

"Hoàng thượng, thần thiếp đã nghĩ thông nhiều chuyện rồi, như đêm đó thần thiếp đã nói, Hoàng thượng không phải là Hoàng thượng của riêng ai. Nhưng mà. . ."

Bao Tự mím môi, từ từ rót một chén rượu, tự mình uống.

Hoàng đế nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Bao Tự lắc đầu, nước mắt lăn trên gò má kiều diễm:

"Không có gì, chỉ là sợ rằng ngày mai thỉnh an, thần thiếp lại bị các tỷ tỷ trách móc. Một lát nữa Hoàng thượng vẫn nên trở về nghỉ đi."

Bao Tự nói xong thì đứng dậy, có ý muốn đuổi người đi.

Một Hoàng đế yếu đuối như tờ giấy, làm sao từng thấy cảnh này.

Hoàng đế lập tức hoảng hốt đứng dậy, kéo Bao Tự:

"Tư Liễu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng bị bắt nạt sao?"

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là các tỷ muội nói chuyện thẳng thắn, là thần thiếp nhỏ nhen thôi."

Hoàng đế có vẻ không vui: "Thẩm Tư Liễu, ngay cả nàng cũng muốn trái ý trẫm khiến trẫm tức giận sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho trẫm!"

Bao Tự thở dài, xoay người đi đến bên giường, lặng lẽ kể cho Hoàng đế nghe chuyện xảy ra lúc thỉnh an:

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng không biết tại sao, rõ ràng. . . những tỷ muội đó, trước kia cũng rất thân thiết với thần thiếp."

Hoàng đế nghe xong, không nhịn được hừ lạnh:

"Mấy phi tử này của trẫm, đúng là rất biết gió chiều nào theo chiều ấy!"

Hoàng đế ngồi sát bên Bao Tự, ôm nàng ấy vào lòng.

Một hồi dỗ dành, Bao Tự nửa đẩy nửa kéo, đã bị Hoàng đế đẩy ngã.

Lại là một đêm mặn nồng.

11

Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế đặc biệt miễn thỉnh an.

Còn thăng vị trí Quý nhân vạn năm không đổi của nguyên chủ lên Phi, phong làm Thẩm Quý Phi.

Thật trùng hợp, là đứng đầu tứ phi. Vừa hay áp đảo Thục Phi.

Chậc chậc, vị Hoàng đế này cũng biết cách chơi đó chứ.

Tối hôm đó, Hoàng đế lại đến.

Ba vị mỹ nhân tỷ tỷ bàn bạc một hồi, lần này để Dương Ngọc Hoàn lên.

Hoàng đế vừa ngồi xuống, Dương Ngọc Hoàn đã dâng rượu cho hắn ta.

Hoàng đế có chút bất đắc dĩ: "Tư Liễu, hôm nay trẫm đến không phải là để than phiền người khác."

Dương Ngọc Hoàn cười đắng chát, rút tay về, tự mình uống rượu:

"Nhưng chắc là hôm nay Thục Phi. . . rất giận dữ."

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Nàng ta càng ngày càng to gan, dám xông thẳng vào ngự thư phòng."

Dương Ngọc Hoàn lập tức dâng chén rượu cho Hoàng đế, nũng nịu ngả vào lòng hắn ta:

"Hoàng thượng ~ uống một chén ~ uống một chén, sẽ không giận nữa."

Hoàng đế không nỡ từ chối, nhận lấy uống.

Dương Ngọc Hoàn cứ rót tiếp từng chén một, chẳng mấy chốc Hoàng đế đã có men say:

“Không. . . không uống nữa, ngày mai, trẫm còn phải lên triều.”