Chương 8 - Ta trọng sinh trở về phá hoại kế hoạch của tỷ tỷ

8.

Khương Trí quả nhiên rất quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn không thèm hoài nghi động cơ của ta khi nói với Từ Diệu chuyện này.

Bởi vì chuyện làm bạn học của Hoàng trưởng tôn, chuyện mà hai đời cô ta đều muốn làm, là chuyện mà xứng đáng để làm, cô ta không quan tâm tin tức từ đâu mà có được.

Vào giữa tháng năm, bạn học của Hoàng trưởng tôn đã được chọn và chỉ chọn một người, đó chính là Từ Diệu.

Khương Trí vui mừng lại đắc ý.

Cô ta khoe khoang mà trở về nhà mẹ, Từ Diệu được Thái tử và Hoàng trưởng tôn nhìn trúng như thế nào.

Cô ta còn gọi ta đến chính viện uống trà, cuối cùng cũng nghĩ đến việc chính :

” Ngũ muội nói với Diệu ca nhi, là thấy bọn ta không được chọn sao, muội khiến ta thật khó xử ?”

“Thật đáng tiếc,”

Cô ta uống hớp trà, chậm rãi nói

“Diệu ca nhi nhà ta được chọn rồi.”

Ta tất nhiên muốn chúc mừng cô ta.

“A, đúng rồi,”

Khương Trí vứt một tấm danh thiếp cho ta,

”Nhìn xem đi, mẫu thân vừa tuyển chọn chồng cho muội, cũng không tệ, còn là một đích tử.”

Ta nhìn tấm danh thiếp trên đất, Trình Văn Chính, cử nhân, mười chín tuổi.

Không cần điều tra, ta cũng biết mối hôn sự này không tốt lành gì, dù sao, Khương Trí cũng không muốn ta gả chỗ tốt.

Khương Trí buông ấm trà xuống, nhướng mày nhìn ta:

” Không muốn làm vợ kế của hầu gia, muội chỉ có thể gả cho thứ như thế này đây thôi, tuyệt phối với muội.

Khương Trí nhìn thấy ta không còn sức sống rất vui, phẩy tay bảo ta cút.

Ta không dây dưa với cô ta.

Sau khi quay về, di nương liền đi nghe ngóng về người tên Trình Văn Chính này, còn đưa ta đi xem Trình Văn Chính.

Vừa nhìn rồi vừa mắng.

Người này tiếng xấu đồn xa.

Mới có mười chín tuổi, đã là khách quen của những nới ong bướm, không chỉ như vậy, hậu viện của hắn có những nha hoàn nào có tư sắc, hắn đều đã ngủ đều hết.

Nếu không phải do mẫu thân hắn lợi hại đi theo dọn tàn cuộc, e rằng con của hắn đã đếm không xuể.

“Tướng mạo lại xấu !”

Ta nhau mày lại, nhìn vào góc của trà lâu, nam nhân trẻ tuổi đang ôm mỹ nhân vừa ngủ vừa mắng,

“Lại vừa đen vừa lùn.”

Di nương gõ đầu ta :

”Có xấu hay không không phải là vấn đề của hắn, hắn bẩn !”

Ta gật đầu phụ họa :

”Bẩn, bẩn, bẩn chết được !”

Di nương vẫn gấp đến xoay vòng vòng:

”Không được, ta phải đi tìm lão gia, tuyệt đối không thể để con gả cho tên này.”

“Di nương, người đừng gấp, việc này trong lòng con có tính toán.” Ta đáp.

“Trong lòng con có tính toán gì chứ, chuyện này phải để ta đi tìm cha con ngay, chiêu thức di nương dỗ nam nhân vẫn chưa dùng hết.”

Di nương trừng ta một cái rồi cười nói.

Ta khóc cười không xong, nhấc váy chạy theo di nương:

”Người chậm thôi, di nương, người dỗ nam nhân thế nào vậy, dạy con vài chiêu với.”

“Di nương cẩn thận.”

Một chiếc xe ngựa sượt qua di nương, dọa ta lập tức kéo bà ra, sau lưng ta lại bị va vào một cái, ta loạng choạng một lát, đang định nhào về phía trước, đột nhiên cánh tay được một người đỡ lấy...

Ta đứng vững, hoảng loạn cảm ơn người đã đỡ ta.

“Chuyện làm thuận tay thôi, tiểu thư không cần khách sáo.” Người đỡ ta lên tiếng.

Âm thanh này .... Ta sững lại ngẩng đầu nhìn, rồi lại ngơ ngác.

Nam tử cũng quét mắt nhìn ta, tuy ta đội nón che, nhưng hình như hắn cũng nhận ra ta, nhưng cũng nhè nhẹ cong khóe môi rồi rời đi.

“Thư nhi, con không sao chứ ?”

Di nương qua ôm lấy ta kiểm tra.

“Không sao.” Ta nhìn bóng lưng của nam nhân đó mà xuất thần.