Chương 23 - Ta trọng sinh trở về phá hoại kế hoạch của tỷ tỷ

23.

Lúc ăn cơm ta không nhịn được mà lén lút đánh giá hắn.

Đôi tay của hắn rất đẹp, nhưng da vẻ quá trắng rồi, người cũng chẳng có khí sắc gì cả, hơn nữa, trên người đích thực có mùi thuốc nhàn nhạt.

Hắn thật sự bị bệnh sao ?

Hắn đột nhiên nhìn về phía ta, ta chột dạ cúi đầu xuống, ăn mì ở trong chén.

“Khương Thư.”

“Hả ?” Ta ngẩng đầu.

Hắn lấy khăn tay, cách cái bàn giương tay qua, ta ngơ ngác, khăn của hắn dừng lại trên khóe môi của ta.

“Dính nước canh.” Hắn đáp.

“Cảm ... cảm ơn.”

Ta cúi đầu tiếp tục ăn, nhất thời ta và hắn không có gì để nói.

Dù có kéo thời gian thế nào thì cũng kéo không nổi. Tiếng gõ canh ba đột nhiên truyền tới, ta lén ngáp một cái, ánh mắt nhìn sang Ngũ hoàng tử không biết đã lần thứ mấy, hắn cầm quyển sách chậm rãi xem dưới ánh đèn.

Không hối thúc ta, cũng không cố ý tìm lời nói với ta.

Bọn ta tuy ở cùng một phòng nhưng lại sống riêng, tuy là im lặng nhưng dường như cũng không gượng gạo lắm.

Lại qua một khắc nữa, ta thật thức không nổi nữa bắt đầu ngồi ngáp, cũng không từ lúc nào mà đã ngủ thiếp đi mất. Ngày thứ hai, lúc tỉnh lại, Ngũ hoàng tử vẫn ở đó, hắn vẫn như tối qua vậy, cầm quyển sách.

Trên người ta được đắp mền chỉnh tề, y phục cũng không loạn, trên người cũng không có gì khác biệt cả.

Tối qua, hắn không làm gì thêm sao, thậm chí còn không gọi ta tỉnh dậy.

”Tỉnh rồi ?” Hắn buông sách xuống, nhỏ tiếng nói

“Muốn ngủ thêm chút nữa không hay là thức dậy bây giờ ?”

“Bây giờ.”

Ta kéo mền lên ngồi dậy, hắn nhè nhẹ gật đầu rồi tránh đi phòng tắm.

Ta lập tức mặc xong y phục, hắn đã bước ra:

” Buổi sáng chúng ta còn phải vào cung thỉnh an.”

Ta nhìn xem giờ giấc, thật sự có chút hối hận, ngày đầu tiên thành thân, không những không có viên phòng mà còn ngủ đến mặt trời lên cao.

Ngày thường ở nhà ta cũng không ngủ đến giờ này.

“Đưng gấp, có ta ở đây.” Trên xe ngựa, hắn nhẹ giọng nói

“Sức khỏe ta không tốt cho nên mới đi trễ, mẫu hậu cũng sẽ không trách chúng ta.”

Ta thở ra một hơi:” Đa tạ.”

Hắn cười cười.

Sau khi vào cung, Ngũ hoàng tử đem tất cả trách nhiệm gánh trên mình hắn, Hoàng hậu nhìn hắn cười rất an ủi.

Lại nói với ta:” Hắn từ nhỏ đã tính khí cô độc, cũng không nói nhiều. Sau này ở nhà ngươi phải nói chuyện với hắn nhiều vào, có người bên cạnh, suy cho cùng là không giống.”

Ta lén lút nhìn Ngũ hoàng tử một cái, ta cảm thấy hắn cô độc, nhưng nói cũng có ít đâu.