Chương 19 - Ta trọng sinh trở về phá hoại kế hoạch của tỷ tỷ

19.

Di nương biết được ý của phụ thân xong thì rất lo lắng.

“Cũng không biết Ngũ hoàng tử là người thế nào, đã hạt ch ết hai vương phi rồi, có phải là khắc thê ...?”

Bà lo lắng đến mức ngủ không được, lại nghĩ cách dẫn phụ thân đến phòng của bà. Trong đêm dùng hết mọi thủ đoạn khuyên phụ thân đừng gả ta cho Ngũ hoàng tử.

Nhưng lần này bà ấy thất bại rồi, nửa đêm phụ thân mặc y phục vào rồi rời đi.

Hôm sau bà ấy lại ân cần hỏi han, tặng phụ thân một bức tranh chữ tiền triều, tốn hết hai ngàn lượng. Phụ thân như có được bảo vật nhưng vẫn không khoang nhượng.

Di nương ủ rủ, lên tiếng thở dài:

” Lão gia như bị ma nhập vậy, không thèm nghe lời ta nói tí nào.”

Lại nhìn sang ta, đôi mắt đỏ hoe tự trách:

” Cuối cùng cũng không phải là đích xuất. Nếu con được sinh ra trong bụng phu nhân, thì hôn sự của con ông ấy sẽ không tùy ý như thế này.”

Ta khóc không được cười không xong, lau nước mắt cho bà:

” Trong mắt của phụ thân, lúc mà hôn sự của con gái hữu dụng với ông ấy, ông ấy sẽ không phân đích thứ.”

“Vậy rốt cuộc con nghĩ như thế nào ? Lão gia nói đợi con gật đầu.” Di nương đáp.

Ta không muốn gả, nhưng bắt buộc phải có một lý do để cho phụ thân không thể từ chối.

Không đợi ta nghĩ ra lý do, thiếp mời của Hồ Dương quận chúa đã tới. Ta vốn muốn mượn bệnh không đi, nhưng lật ra xem, cô ta còn dặn một hàng chữ nhỏ.

“Ngũ tiểu thư, lần này chắc không có nhận nhầm chứ ?”

Đầu ta toát mồ hôi lạnh, lúng túng cầm theo thiệp đến phủ của Hồ Dương quận chúa.

Phủ Hồ Dương quận chúa đối diện với Tuyên Bình hầu phủ, lần trước ta còn ở trước cửa phủ gặp được nam sủng của cô ta.

Vừa vào cửa, Hồ Dương quận chúa mặc một bộ trang phục màu đỏ thẫm, hoa lệ cao quý mà ngồi trên giường. Nhìn thấy ta cô ta liền cười lên, ý nghĩ thâm sâu:

“Chúng ta gặp mặt hai lần, hôm nay là lần thứ ba, nhưng lại là lần đầu nói chuyện, Ngũ tiểu thư, ngồi.”

“Tạ quận chúa.” Ta ngồi xuống ghế tròn trước mặt cô ta, chỉ ngồi nửa cái mông.

Hồ Dương quận chúa hỏi chuyện trong nhà ta, lại hỏi đến Từ Diệu, ta đều trả lời hết.

Cô ta uống hớp trà, chuyển chủ đề:

“Ngũ tiểu thư làm sao lại biết được chuyện ta và Tuyên Bình hầu qua lại với nhau ?”

Cuối cùng cũng hỏi rồi, trái tim ta vẫn luôn đề phòng thì vào lúc này đã buông xuống được rồi, ta cúi đầu cung kính nói:

“Chỉ là một lần trùng hợp, nhìn thấy Hầu gia từ phủ của cô đi ra.”

Ta nhìn cô ta một cái, lộ ra bộ dạng hoang mang chột dạ

“Hôm đó ta vì tự cứu mình, nên ... nên không giữ mồm miệng mà nói ra mất.”

Hồ Dương quận chúa nhìn ta, cười lên, vẫn là ý tứ thâm sâu, khiến người không đoán ra nguyên nhân.

Đột nhiên cô ta lại hỏi ta:

“Ngũ tiểu thư cũng mười sáu rồi nhỉ ? Trong nhà vẫn chưa bàn về hôn sự cho cô sao ?”

Ta đáp:” Đại tỷ vừa mất, phụ thấn không nỡ gả tỷ muội bọn ta, muốn giữ bọn ta lại vài năm.”

“Khương đại nhân cũng hồ đồ rồi. Con gái đã mười sáu tuổi, sớm nên nói hôn sự rồi.”

Hồ Dương quận chúa ngưng lại, đột nhiên nói:

” Vậy đi, ta làm mai cho cô có được không ?”