Chương 15 - Ta trọng sinh trở về phá hoại kế hoạch của tỷ tỷ
Một hộp Minh Tiền Long Tỉnh đã bị hạ dược, Khương Trí cho rằng kế hoạch của mình là hoàn hảo, nhưng ở trong mắt của Khương Lam, sớm đã không là gì cả.
15.
Tối đến ta đang ăn cơm cùng với di nương, nha hoàn của Khương Lam đột nhiên xông vào đây, khóc đến không còn sức lực:
“Ngũ tiểu thư, xin người dến cứu Tứ tiểu thư đi ... Đại .... Đại cô nãi nãi cứ ép tiểu thư nhà tôi uống thuốc tuyệt tử gì đó.”
Di nương nghe xong liền trừng mắt há mồm, ta cũng vậy.
Khương Trí đúng là bệnh điên rồi.
Ta đi đến chính viện. Phụ thân không ở nhà, Khương Trí có nổi điên gì đích mẫu cũng chiều theo cô ta. Cho nên lúc ta vào cửa, Khương Lam đang bị hai ma ma đè xuống, đổ thuốc vào miệng cô ta.
Kiếp trước không có chuyện này, là bởi vì ta không thông minh như Khương Lam, xem Minh tiền Long Tỉnh của Khương Trí tặng là tâm ý, đều uống hết.
Còn kiếp này, Khương Lam không uống, Khương Trí liền cứng rắn lên.
Ta xông vào, tông vào hai ma ma, trong đó có một người không đứng vững ngã trúng vào đích mẫu.
Trong phòng phút chốc loạn cào cào lên.
“Đã uống thuốc chưa ?”
Ta đỡ Khương Lam lên, nhìn tỷ ấy mắt ngấn nước, mặt thì trắng bệch, đột nhiên nhớ đến tỷ ấy ở kiếp trước.
Kiếp trước tỷ ấy bị đích mẫu gả cho một đứa cháu chỉ biết ăn chơi cờ bạc bên nhà mẹ của bà ta.
Cái tên đó nhà nghèo thì thôi, hằng ngày không làm việc chính thì cũng thôi đi, quan trọng là mỗi lần uống rượu quay về đều sẽ động tay đánh Khương Lam.
Khương Lam hai lần có thai đều bị đánh đến sảy mất.
Tỷ ấy chết vào năm hai mươi mốt tuổi, là độ tuổi đẹp như hoa.
“Ta không sao.” Khương Lam lau khóe môi, cười khổ một tiếng.
“Cắn chặt răng, nên không uống.”
Ta đỡ tỷ ấy đứng dậy, xoay người nhìn đích mẫu và Khương Trí:
” Ta đã mời phụ thân và Hầu gia đến, một lát mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc đi.”
“Ngươi, ngươi dám !” Đích mẫu nói.
“Cho đến hiện tại, đối với các người có gì mà ta không dám.”
Nếu đổi lại là kiếp trước ta khẳng định là không dám, nhưng ở kiếp này, đích thật không có gì ta không dám.
Cùng lắm thì chết thôi.
Còn về thanh danh của bản thân, thanh danh của gia tộc, đều là chuyện xếp sau sống chết.
“Lại quậy gì nữa !”
Phụ thân trở về rồi, sau lưng ông ấy là Từ Hàm Chi vừa về đến kinh thành, đến Hầu phủ còn chưa trở về.
“Mẫu thân và Khương Trí ép Tứ tỷ uống thuốc tuyệt tử, cô ta nói tứ tỷ phải làm vợ kế của tỷ phu, nhưng không thể sinh con cho tỷ phu.”
Ta nói tiếp, rồi nhìn về Từ Hàm Chi
“Cô ta nói, đời này tỷ phu chỉ có thể có một đứa con trai là Từ Diệu, tất cả mọi thứ người có đều phải cho Từ Diệu.”
Sắc mặt của Từ Hàm Chi lúc xanh lúc trắng, qua hồi lâu, hắn nhìn vào Khương Trí châm biếm nói:
“Gia nghiệp của ta không cần cô phí tâm nữa, bởi vì sau này ta cũng không phải Hầu gia gì nữa, con trai của cô cũng phải là thế tử gì nữa rồi !”
Câu nói này như một cú đánh vậy, ít nhất đối với Khương Trí là vậy, cật lực ngồi dậy, trừng lớn dôi mắt vô hồn :
“Tước vị của chàng đâu ?”
“Mất rồi !” Từ Hàm Chi đáp rất dứt khoát gọn gàng
“Cô để ý tước vị của ta như vậy thì nên chết sớm một chút. Trên bia mộ của cô còn có thể khắc danh hiệu Tuyên Bình hầu phu nhân.”
Khương Trí không thể hít một hơi, tựa vào cạnh giường phun ra một ngụm máu.
“Sao lại có thể ! Thánh thượng dựa vào đâu mà thu lại tước vị của chàng, chỉ vì một chuyện nhỏ đó, hắn không nên làm như vậy.”
Từ Hàm Chi chắp tay đứng, thần sắc lạnh lẽo như băng, nhìn vào Khương Trí không còn chút ôn nhu của ngày xưa, chỉ còn lại hận ý :
“Là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, không phải do ta và cô có thể nói được, thánh thượng cảm thấy lớn chính là lớn !”
Khương Trí lại phun ra một ngụm máu:
” Là Khương Thư, là Khương Thư hại ta !”
Khương Trí nhũn người mà ngã xuống.
Đích mẫu hét một “tiếng con của ta” giữ lấy thân thể của Khương Trí:
“Con đừng kích động, nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác không cần con lo.”
Khương Trí dựa vào lòng đích mẫu:
” Con là Tuyên Bình Hầu phu nhân, con trai con là thế tử của Tuyên Bình hầu .... ai cũng không được giành, không được giành !”
“Mẹ, tại sao vậy, tại sao con lại không có gì nữa. Trong lòng Hầu gia không còn con, hắn sau lưng con hợp bát tự với Hồ Dương quận chúa, những thứ con quan tâm đều không còn nữa rồi...”
Cổ của Khương Trí mềm xuống, ánh mắt của cô ta dần tán loạn, dừng lại trên người ta, chớp mắt sáng lên vài phần.
“Ta ... hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy ngươi đồng ý với ta, ngươi gả cho Hầu gia. Rõ ràng ngươi dạy dỗ cho Diệu ca nhi rất tốt, nó còn trở thành trọng thần của thiên tử.”
“Ta biết ngươi có thể làm tốt, cho nên mới chọn ngươi. Khương Thư... Khương Thư ngươi phải giống như giấc mơ của ta, bồi dưỡng Diệu ca nhi thành tài, nếu không, nếu không ta làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Ta im lặng nhìn cô ta, nhịn không được muốn cười.
Cô ta mơ thật đẹp, nghĩ gì được nấy.
Nhưng đáng tiếc, kiếp này giấc mơ của cô ta sẽ không thành thật.