Chương 12 - Ta trọng sinh trở về phá hoại kế hoạch của tỷ tỷ

12.

Ông ấy đúng là già rồi, ở vị trí quan tam phẩm đằng đẵng mười năm.

Ông ấy cũng thật sự sợ rồi, không thăng tiến cũng không sao, nhưng không thể bị người khác trắng trợn kéo xuống, thậm chí sắp già rồi còn phải đi tính mạng hại toàn tộc.

“Làm cho Hoàng trưởng tôn gây thêm chuyện nữa.” Ta đáp.

Phụ thân nhìn ta, ngón tay đang run rẩy, ông đã hiểu rồi, gật đầu.

“Có đạo ly, có đạo lý, gây ra thêm chuyện nữa, khiến hắn tự mình vạch trần, thánh thượng chính mắt nhìn thấy. Thái tử sẽ không trách tội lên đầu bọn ta, không thể hoài nghi là do bọn ta nói.”

Phụ thân vội vã rời đi, ta ngăn ông ấy lại:

“Phụ thân, chuyện của hôm nay và hôn sự của con, người phải thay con làm chủ.”

Phụ thân thâm sâu nhìn ta:

”Ta lại không biết được, trí dũng như ta lại nuôi dưỡng ra một đứa con gái có tâm tư thâm sâu như con !”

Ông phất áo mà đi ra khỏi cửa, ở trước cửa trách mắng đích mẫu và Khương Trí:

” Làm loạn gì vậy, còn chê cái nhà này chưa đủ loạn sao ? Còn không mau đi mời đại phu cho Hồ di nương, ngã rách đầu không phải là chuyện nhỏ.”

“Phụ thân !”

“Lão gia !”

“Im miệng !”

Phụ thân gấp gáp đi tìm người thương nghị đối sách.

Đích mẫu và Khương Trí tức đến méo cả miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn mời đại phu cho di nương của ta.

Ta chặn trước mặt Khương Trí, từng câu từng chữ mà nói:

” Thù này ta sẽ khiến ngươi trả lại.”

Phụ thân nhân lúc Tam hoàng tử chưa động thủ, vạch trần sở thích khát máu chém giết của Hoàng trưởng tôn.

Hoàng trưởng tôn ở sau học đường giết một con chó, vào lúc đang treo con chó lên đánh, thì thánh thượng được dẫn đến phía bên đó, tận mắt chứng kiến được bộ mặt không có nhân tính của Hoàng trưởng tôn mình yêu thương.

Thánh thượng tức giận liền nhốt Hoàng trưởng tôn lại, rồi gọi Thái tử qua đó, giáo huấn một trận nên thân.

Việc này không thể giấu, Tam hoàng tử nghe thấy liền hành động. Cả triều đều dâng sớ vạch tội Thái tử và Hoàng trưởng tôn, yêu cầu thánh thượng phế Thái tử.

Tối đến phụ thân lúc quay về, kiệu một đường đi đến giữa sân. Khi xuống kiệu bởi vì nhũn chân mà ngã một cái, do người hầu cõng vào thư phòng.

“Ngũ tiểu thư, lão gia gọi người vào thư phòng.”

Người theo phụ thân gọi ta vào trong.

Lúc ta đi đến thư phòng, Khương Trí cũng ở đó, cô ta dựa vào ghế, sắc mặt trắng bệch, mặt đầy vẻ bệnh tật, đang cãi nhau với phụ thân.

“Trình Văn Chính có tệ đến đâu, thì phối với nó vẫn là dư sức. Phụ thân, Khương Thư rốt cuộc đã cho người uống bùa mê thuốc lú gì vậy ?”

Phụ thân đập bàn:

” Ta có thứ gì tốt đều là cho con, con từ nhỏ đến lớn là do ta dạy dỗ, nhưng đến cuối cùng lại dạy ra một kẻ ngu như con.”

“Chỉ vì ân oán cá nhân, đem muội muội gả cho một tên ăn chơi, con rốt cuộc là có được danh là có được lợi? Con chẳng qua chỉ là muốn trút giận thôi !”

“Phụ thân, là nó hại con và Hầu gia ly tâm, cũng là nó hại Diệu ca nhi chịu tội rời xa quê hương hủy hết thanh danh. Người không cho con trút cục tức này chính là người đang bức chết con.”

Nếu là trước đây, phụ thân nhìn cô ta như vậy sẽ thấy đau lòng, nhưng hôm nay phụ thân không có chút đau lòng.

“Nó có thể làm gì ? Từng sự việc một, không phải là do chính tay con làm sao? Con trách nó, thì con lấy gương ra soi bộ dạng ngu ngốc của mình đi.”

Khương Trí bắt đầu kịch liệt ho khan.

Ta bước đến, cô ta nhìn thấy ta như con mèo bị đạp đuôi vậy, dùng toàn bộ sức lực đang có nói:

” Khương Thư, sao lại đến đây, ngươi không xứng đến đây, cút !”

“Phụ thân gọi ta đến đó.”

Ta không nhìn cô ta, hành lễ nói:

” Phụ thân, người gọi con gái đến có gì phân phó ?”

Phụ thân cũng không nhìn Khương Trí, kêu ta ngồi:

” Con nói thử xem, bước tiếp theo nên làm thế nào ?”

“Phụ thân, người hỏi nó? Người hỏi nó làm gì, nó chỉ là một tiện tì, nó thì hiểu gì chứ !”

Khương Trí hét lên.

“Im miệng, không nghe nó nói lẽ nào nghe con nổi điên ?”

Phụ thân chỉ vào Khương Trí,

“Con lắng nghe cho kỹ, lòng có tính toán để sau này đừng tùy tiện hành động phá hoại chuyện của bọn ta. Nếu con còn nhiều lời vậy thì cút ra ngoài.”

Khương Trí tức đến mức ngã ngồi trên ghế, vuốt ngực mà thở hổn hển, vừa trừng mắt nhìn ta.

“Thánh thượng sẽ không phế Thái tử, dù sao Thái tử là đích trưởng tử do ông ấy dạy dỗ, tình cảm khác biệt so với các hoàng tử khác.”

Lúc mà ta nói, phụ thân nhìn Khương Trí một cái, tức giận lại chê bai.

Con cái đích xuất của ông ấy chỉ có đại ca Khương Phong và Khương Trí. Đại ca Khương Phong đem cả gia đình được bổ nhiệm đi đến Giang Nam làm quan, bên cạnh ông chỉ còn một mình Khương Trí là đích xuất.

Cho nên nói đến đich thân dạy dỗ, ông lại càng tức giận.

“Đúng, bọn ta đã thảo luận rồi, cũng nghĩ như vậy. Hoàng trưởng tôn tuy nuôi dạy hư rồi, nhưng Thái tử vẫn còn những đứa con trai khác, không ảnh hưởng đến ngôi vị Thái tử.”

Phụ thân đáp.

“Nhưng Tam hoàng tử nếu đã ra tay rồi, sẽ không thể thu lại. Sau này triều đưởng sẽ biến hóa khôn lường, người thân là Binh bộ Thượng thư, sẽ khó tự giữ lấy mình.”

Phụ thân gật đầu .

“Nhưng hiện tại vì chuyện của Diệu ca nhi, Thái tử có khúc mắc với chúng ta, còn Tam hoàng tử không phải người tốt gì ....”

“Nếu như trái phải đều không phải người, chi bằng nghĩ ra con đường mới. Theo sức ảnh hưởng của người hiện tại ở trong triều, cũng không phải không có năng lực này.”

Phụ thân kinh ngạc nhìn ta.

“Trong triều, còn có hoàng tử nào người thấy được không ?’ Ta hỏi tiếp.

Theo thời gian của kiếp trước, bốn năm sau Tam hoàng tử mưu phản thất bại bị trảm, năm năm sau thánh thượng băng hà Thái tử kế vị, nhưng Thái tử chỉ tại vị một năm rưỡi.

Sau khi hắn đột tử, Hoàng trưởng tôn mười tám tuổi giết chết hai huynh đệ, ngồi lên ngôi vị hoàng đế.

Hoàng trưởng tôn mười tám tuổi với hắn bảy tuổi bây giờ so lại cũng chẳng có gì khác biệt, ngược lại càng thêm bạo lực khát máu.

Tóm lại, những năm Hoàng trưởng tôn tại vị, triều đường người người lo sợ. Từ Hàm Chi thường xuyên cáo bệnh không lên triêu, sau này liền giao lại tước vị cho Từ Diệu, bản thân hắn đi du sơn ngoạn thủy.

Từ Diệu lại khéo léo hơn người cha thanh cao Từ Hàm Chi nhiều, hắn ở trong triều như cá gặp nước, làm quan như diều gặp gió, sớm trở thành trọng thần của thiên tử.

Nhưng ở kiếp này, nếu như ta làm ở trong triều chính ta hy vọng đế vương tiếp theo không phải Hoàng trưởng tôn.

Tuy nói ai làm hoàng đế không ảnh hưởng đến ta, nhưng lại ảnh hưởng đến đời sống của bách tính. Bọn họ đã đủ cực khổ rồi, người cầm quyền đã không giúp được bọn họ thì thôi, không thể làm họ khổ thêm được nữa.

“Trong triều còn có Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử.” Phụ thân nói.

“Vậy thì chọn một người, cho dù không thể làm gì, thì tìm một chỗ dựa cũng tốt.” Ta đáp.