Chương 18 - Ta Thay Người Bảo Vệ Những Bảo Vật Quý Giá

7.

 

Thế là ta nhìn em càng ngày càng sa đọa, cũng bởi do kiếp trước Tống Tuyết Nhi sống sung sướng quen thân, bây giờ không ăn khổ lâu được.

 

Em tưởng mình nắm chắc con đường ta đi ở đời trước rồi nên bây giờ em cảm thấy bản thân đã giữ được Tạ Cẩm Đường.

 

Em ỡm ờ cầm bạc của y, quần áo em từ vải vá dần biến thành tơ lụa Giang Nam mà chỉ nhà giàu mới có thể mặc, đồ trang sức khảm trân trâu cài trên tóc, vòng tay phỉ thúy đeo đầy người, mắt trần cũng có thể thấy em trở nên phú quý không thôi.

 

Lên lớp em không chịu học mà chỉ lén lút viết những bức thư tình vô dụng cho Tạ Cẩm Đường. Sau khi tan học em ngồi lên cỗ kiệu xa hoa, kiêu ngạo y kệt kiếp trước, cúi xuống nhìn ta.

 

Lúc gặp thoáng qua, nàng khẽ nói: 

 

“Chị, lần này em lại thắng rồi.”

 

Ta không hiểu cái kiểu kiêu ngạo này của em ở đâu mà có, ta chỉ thấy khá buồn cười.

 

Rất nhanh ta đã biết được mưu kế hèn hạ của em.

 

Ba ngày sau là tới thời gian khoa cử của học viện được tổ chức mỗi năm một lần, ta ngồi ngay ngắn làm bài thi trong tay, bỗng nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện.

 

"Sử đại nhân, đây chỉ là cuộc thi năm của học sinh thôi, không cần quá quan trọng như vậy."  

 

Độ tiên sinh nói chuyện với một người đàn ông đang mặc một bộ đồ đỏ thắm bên cạnh. Ta vừa nhìn liền biết đây nhất định là một vị quan lớn, bởi đại thần từ tam phẩm trở lên mới có thể mặc quan phục có màu như vậy.

 

“Cũng không đúng, sắp sửa mở khoa cử nữa rồi, nếu nhóm học sinh này có nhân tài ẩn thì chắc chắn ta sẽ tận lực bồi dưỡng.” Sử tể tướng nghiêng đầu nhìn, thấy trong lớp không ít học sinh nữ.

 

“Hiện tại triều đình cũng có nữ quan, Độ đại nhân đúng là dạy dỗ hết không chừa ai nhỉ*.”

 

*Hữu giáo vô loại: dạy mà không phân biệt tầng lớp xã hội, có thể hiểu ở đây Sử tể tướng đang chửi kháy.

 

“Phu nhân ta cũng là nữ quan, khi nào nàng ấy rảnh cũng sẽ tới lớp.” Độ tiên sinh cười cười đáp, chẳng thèm để ý.

 

Chẳng biết sao lòng ta có hơi bị bóp nghẹt, dù bài thi trong tay đã viết xong.

 

“Học sinh có chuyện muốn thưa.”

 

Bỗng dưng Triệu Ngọc - một con chó săn trung thành của Tạ Cẩm Đường - đứng lên lớn tiếng: “Thưa thầy, con mà không nói ra thì lo rằng điều này sẽ không công bằng với các học sinh khác!”

 

Triệu Ngọc chắp tay ra vẻ bất bình tức giận: “Con muốn báo cáo Tuần Ngụy Uẩn lén truyền đáp án cho Tạ Tinh! Bọn họ gian lận giữa ban ngày ban mặt!”

 

Bụp! Như một giọt nước bắn vào chảo dầu làm mọi người sôi trào trong nháy mắt, các học sinh đang suy nghĩ nhao nhao buông bút, họ dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn ta và Tuần Ngụy Uẩn.

 

Tạ Cẩm Đường không giấu nổi ánh mắt ác ý, Tống Tuyết Nhi cũng nhếch khóe miệng lên nhìn ta.

 

Người đọc sách nặng thanh danh nhất, ngay trước mặt tể tướng, trước khoa cử sắp diễn ra, nếu lần gian lận này thành công dội nước bẩn lên đầu ta thì không chỉ tước đoạt cơ hội báo danh của Tuần Ngụy Uẩn mà còn có thể bắt ta vác danh gian lận cả đời!

 

Tạ Cẩm Đường muốn đẩy cả hai chúng ta vào địa ngục chung với nhau!

 

Tuần Ngụy uẩn đỏ mặt, trợn mắt trừng trừng, hắn hét lên, thanh âm cao vút như thiên nga sắp chết đang ngóc đầu lên kêu cứu:

 

"Ta không có! Các người vu oan ta!" 

 

“Có phải vu oan hay không thì nhìn bài hai ngươi là biết chứ gì.” Triệu Ngọc nheo mắt cười cười.

 

“Được, cứ việc kiểm tra.” Tuần Ngụy Uẩn biết mình không làm việc trái với lương tâm nên khí phách đứng dậy đưa bài trong tay cho Độ tiên sinh.

 

Còn Tạ Cẩm Đường vẫn giữ sự trấn định cùng Triệu Ngọc ra vẻ như thể gian kế đã thành, ta nhìn hai kẻ ấy mà trực giác thấy có gì đó không ổn. 

 

Ta bắt đầu nghĩ lại những chi tiết mình xem nhẹ. Đúng rồi, hôm nay thi toán!

 

Ta có ký ức kiếp trước nên tự tin mình sẽ đúng hoàn toàn, còn Tuần Ngụy Uẩn là thiên tài đứng nhất trong học viện, nhưng toán thì chỉ có duy nhất một đáp án đúng, nếu bài của hai chúng ta y hệt, chắc chắc cả hai sẽ phải đội cái nồi gian lận này.