Chương 2 - Ta Muốn Có Hài Tử

4

Cho đến khi vào trong phòng, Văn Kỳ ngồi trên giường, để mặc cho ta ngồi trên đùi hắn:

“Phu nhân đêm nay muốn ta ở lại sao?”

Lúc này ta mới nhận ra rằng ta không thích mặc áo nhỏ khi ngủ, ngực trống rỗng. Khi khoác áo choàng thì không cảm thấy, vừa rồi trong bóng tối cũng không cảm thấy.

Lúc này ta mới phản ứng lại,

Ta vội vàng từ đùi của Văn Kỳ bò xuống:

“Hê hê hê.”

Văn Kỳ cười lạnh một tiếng, chỉnh lại quần áo nhăn nheo, vội vã rời đi, mặt đỏ, cổ đỏ, tai cũng đỏ.

Đi bộ có chút loạng choạng, chuyện gì xảy ra đây?

Rồi sáng sớm hôm sau, bà Trần - hàng xóm ở kế bên đến trước cửa mắng vốn với ta, nói rằng chó nhà ta làm ồn khiến nàng không ngủ được.

Ta mỉa mai:

“Trần phu nhân nói vậy không đúng rồi, những con chó nhà ta ở sau núi, ngươi có biết phủ thừa tướng lớn như thế nào không? Phu nhân có biết núi sau ở đâu không mà nói.”

Trần phu nhân hống hách một hồi bị Trần đại nhân kéo đi, Văn Kỳ vác ta lên vai đi vào phủ:

“Một ngày không cãi nhau với người ta thì ngứa miệng sao?”

Rồi tiện tay vỗ vào mông ta một cái.

Văn Kỳ tên này, dạo này không bình thường chút nào, hắn lại dám vỗ mông ta, ta không cần mặt mũi sao?

Ta nhìn thấy sau lưng Văn Kỳ còn có một tiểu cô nương mặc áo choàng, mày mắt như tranh, nhìn ta e thẹn.

À ha, hắn thật sự mang thiếp về sao?

Sau đó, ta đã bị vác đi, lúc rời đi còn không quên gọi Thúy Liễu:

“Nhanh nhanh, đi gọi ba vị thiếp đến, chúng ta có tỷ muội mới rồi.”

Văn Kỳ lại vỗ mông ta:

“Im miệng!”

Tiểu cô nương theo sau chúng ta, Văn Kỳ vào tiểu viện mới thả ta xuống, ba vị thiếp đã chờ sẵn, mắt sáng rực.

Văn Kỳ ép ta ngồi xuống ghế đá, rồi hắn búi lại tóc cho ta. Thúy Liễu nhìn ngơ ngác, Văn Kỳ hóa ra cũng có khả năng này.

Nhưng ta không rảnh để ý điều đó, lén lút nhìn tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương cứ nép sau lưng Văn Kỳ, sắp níu rách áo hắn luôn rồi, Văn Kỳ đứng sang một bên.

Tiểu cô nương lộ ra trước mặt mọi người.

Đang có thai a.

Tiểu cô nương này trông cũng hơi quen mắt nhỉ?

Ta chống cằm, ta đã gặp trong cung sao?

Càng nhìn càng quen, ta nhìn Văn Kỳ:

“Người trong cung?”

Tiểu cô nương liền quỳ xuống:

“Tỷ tỷ tha mạng.”

Ta nhìn Văn Kỳ, hắn không có phản ứng gì, ta đứng dậy, chỉ vào bụng tiểu cô nương:

“Của ngươi?”

Văn Kỳ không trả lời, được rồi, coi như khẳng định.

Tiểu cô nương e dè ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt không giấu nổi sự thách thức:

“Tỷ tỷ đừng trách tướng gia, là lỗi của nô tỳ, tướng gia cũng lo nô tỳ ở ngoài không ăn ngon ngủ yên, nếu tỷ tỷ không bằng lòng, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Ta vội kéo nàng đứng dậy, xoay mấy vòng, mông to, ngực to, có thể sinh, có lẽ sinh được mấy đứa.

Có cửa.

“Ngươi có thể sinh thêm hai đứa nữa không? Đưa một đứa cho ta nuôi?”

Tiểu cô nương mặt cứng đờ:

“Tỷ tỷ muốn con của nô tỳ sao? Tất cả con của tướng gia đều là con của tỷ tỷ, nô tỳ không dám không theo.”

Văn Kỳ nhíu mày, đưa tay kéo ta:

“Ngươi nói bậy bạ gì thế? Không phải của ta.”

Rồi quay sang tiểu cô nương:

“Ta sẽ cho người sắp xếp tốt ăn ở của ngươi, không có việc gì đừng ra khỏi viện.”

Không phải của hắn mà hắn lại để tâm thế? Ai tin được.

Hắn là không tin tưởng ta?

Nên giam lỏng tiểu cô nương sao?

Ta mắt đẫm lệ cầm tay hắn:

“Phu quân, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa con của muội muội… phu quân đừng lo lắng.”

Văn Kỳ nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Sau đó tiểu cô nương bị đưa đi.

Ta lập tức gọi ba vị thiếp:

“Bổ phẩm chuẩn bị, y phục chuẩn bị, đồ ngọt chuẩn bị, mạt chược chuẩn bị.”

Lưu di nương bất đắc dĩ:

“Bổ phẩm ta lo.”

Trần di nương cạn lời:

“Y phục ta lo.”

Chu di nương cầm miếng bánh mới ra lò:

“Một nửa cho mỗi người được không? Ta cũng muốn ăn cùng nàng ấy.”

Mấy kẻ này thật là không dạy nổi.

Đúng lúc, Thúy Liễu đưa ta xem thư hồi âm của phụ thân, chỉ có hai chữ: mơ đi!

Ta nhìn chữ mơ chiếm nửa trang giấy, đủ biết phụ thân ta đã tức giận gần chớt rồi.

5

Lưu di nương dò la được tiểu cô nương tên là Thanh Mộng, cái tên này thật quen, ta nhớ đã nghe trong Đông Cung có cái tên tương tự.

Nếu là người Đông Cung, chẳng lẽ thật sự là người của Đông Cung?

Từ khi có Thanh Mộng, ta cũng chẳng thèm để ý đến Văn Kỳ nữa, trong đầu chỉ toàn chăm sóc Thanh Mộng và đứa con trong bụng nàng.

Mỗi ngày ba bữa, ăn mặc ở đều do ta tự lo, rồi mang đến tiểu viện nhìn Thanh Mộng ăn.

Cứ thế qua một tháng.

Một ngày ta vừa đưa trà chiều cho Thanh Mộng, vui vẻ rời khỏi viện, thì thấy Văn Kỳ đứng đó, mặt không vui.

Ta nhấc váy nhảy đến:

“Phu quân hôm nay sao rảnh đến thăm Thanh Mộng muội muội vậy?”

Văn Kỳ nắm tay ta kéo về Thái Lập Viện:

“Lâu rồi không thấy nàng học bài, hôm nay học thuộc lòng đi.”

Hả?

Ngoài lúc ở thư viện, ta học thuộc lòng khi nào? Nhà ai có phu nhân kết hôn rồi còn bị phu quân bắt học thuộc lòng chứ?

Văn Kỳ là kẻ biến thái à?

Kết quả vừa đến thư phòng, Văn Kỳ đã bị Hoàng Thượng triệu vào cung.

Ta thấy Văn Kỳ dạo này rất không bình thường, và ta nghĩ một đứa trẻ là không đủ an toàn, ít nhất phải có hai đứa.

Kéo Thúy Liễu lén lút đến tiệm thuốc hồi xuân, dạo này Văn Kỳ đã một tháng không nạp thêm thiếp, ta nghi hắn có lẽ thật sự không được.

Đại phu nhìn ta che mặt, thẹn thùng, vỗ bàn:

“Phu nhân, có bệnh gì à?”

Ta nhìn quanh, xác nhận không có ai, hạ giọng:

“Phu quân ta hình như không “được”, đại phu, có thuốc gì làm cho hắn “được” không?”

Đại phu trưng ra gương mặt đã hiểu, vỗ bàn:

“Đợi chút.”

À há, có cửa.

Ta vội vàng gật đầu:

“Vâng.”

Đại phu ra ngoài, ta một mình buồn chán nhìn quanh, không lâu sau đi đến hành lang, chỗ góc có người đang nói chuyện.

“Không có con? Nhưng ta… ta vẫn chưa có con.”

Giọng nói này sao quen tai quá? Ta kéo Thúy Liễu rón rén đến gần, thấy dáng người cao lớn.

Người đó quay lưng lại, sau tai có một vết bớt màu hồng.

Ta bất giác giật mình, hóa ra là…

“Ai đó?”

Chết rồi, bị phát hiện, ta vội lùi lại, nhưng đụng phải một bức tường thịt, chưa kịp phản ứng đã bị người ta cuốn vào áo choàng.

“Thái Tử điện hạ, là hạ quan.”

Thái Tử nhìn Văn Kỳ:

“Tể tướng đại nhân sao lại ở đây?”

Văn Kỳ nhẹ nhàng ôm ta, đảm bảo mặt ta không bị lộ:

“Dạo này không ngủ được, đặc biệt tìm phương thuốc tốt.”

Thái Tử hừ lạnh, quay người rời đi.

Đến khi tiếng bước chân biến mất, Văn Kỳ mới thả ta ra khỏi áo choàng:

“Gan nàng càng ngày càng lớn, dám nghe lén.”

Ta vừa phát hiện bí mật lớn, cần tìm người chia sẻ, ôm lấy eo Văn Kỳ hào hứng:

“Phu quân, Thái Tử hình như không thể sinh con.”

Văn Kỳ nhanh chóng bịt miệng ta:

“Nàng nói bậy bạ gì? Cẩn thận bị chém đầu.”

Ta vội gật đầu:

“Ừ ừ.”

Văn Kỳ ghé sát tai ta:

“Bí mật này giữ trong bụng, ai cũng không được nói, biết chưa?”

Đang nói, đại phu đi tới:

“Phu nhân, thuốc này mang về cho phu quân dùng, đảm bảo hắn không “được” cũng thành “được”, “được” càng thêm “được” nha.”

Văn Kỳ đưa tay nhận thuốc: “Không được?”

Ta vội cầm lấy thuốc: “Cái đó…”

Văn Kỳ siết eo ta, kéo vào lòng:

“Bây giờ thời cơ chưa chín muồi, có ngày ta sẽ cho nàng biết, ta rốt cuộc được hay không được!”

Ôi trời, giận rồi?

Dù sao, đàn ông làm gì có ai tự nhận không “được” cơ chứ!

6

Mấy ngày liền, Văn Kỳ không để ý đến ta, ngay cả phụ thân ta cũng không để ý đến ta, viện của Thanh Mộng lại tăng cường bảo vệ, ngay cả ta cũng không vào được.

Có vẻ Văn Kỳ rất mong chờ đứa trẻ này ra đời, nhưng không hiểu sao, ta thấy lòng chua xót.

Tên này dù chưa viên phòng với ta nhưng đối xử với ta cũng không tệ, chuyện mấy ngày không để ý đến ta như vậy chưa từng xảy ra.

Đêm Trung Thu, văn võ bá quan cùng phu nhân vào cung dự yến, trên xe ngựa, Văn Kỳ nhắm mắt không để ý đến ta, ta kéo áo hắn:

“Phu quân…”

Dưới mắt Văn Kỳ đầy quầng thâm, có lẽ lâu rồi không ngủ được, nghe thấy ta gọi, Văn Kỳ mở mắt:

“Sao vậy?”

Dù ta có chậm hiểu, cũng cảm nhận được gần đây trong thành Lâm Nguyên ẩn chứa nhiều điều bí ẩn, Thái Tử không có con, vị trí kia không còn liên quan đến hắn.

Thái Tử chắc chắn không chịu nổi.

Nhìn ánh mắt đầy tò mò của ta, Văn Kỳ ôm ta vào lòng, dụi vào cổ ta, giọng uể oải:

“Phu nhân, thời cơ chưa đến.”

Ta không biết Văn Kỳ là phe Thái Tử hay phe vương gia, hiện tại hai bên nóng nhất, không Thái Tử thì là vương gia.

Nếu chuyện Thái Tử không có con bị lộ ra, thì tốt cho vương gia, vậy Văn Kỳ là phe Thái Tử.

“Đừng động, cũng đừng hỏi gì, ta mấy ngày rồi không ngủ được, để ta ôm nàng ngủ một chút.”

Nghe vậy, ta lập tức ngồi thẳng lưng, để hắn ôm ta ngủ trên xe ngựa.