Chương 16 - Ta Một Cái Bệnh Tâm Thần, Không Sợ Quỷ Rất Hợp Lý Đi
Bạch Uyên hét lớn, vung thanh kiếm đâm thẳng vào góc tối, rồi xoay chuyển thành một loạt những nhát chém dứt khoát, điên cuồng. Cậu không cần biết có thứ gì ở đó – chỉ cần đảm bảo nó không còn cơ hội làm hại bất kỳ ai.
Nhưng lạ thay, luồng khí lạnh vẫn không hề biến mất. Nó thậm chí càng trở nên nồng đậm hơn, như đang tràn vào từng tế bào trong cơ thể cậu. Cậu dừng lại, hơi thở bắt đầu gấp gáp, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự kiên định.
"Không có tác dụng sao?"
Cậu nhíu mày, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, pha chút nghi hoặc.
Đúng lúc này, giọng nói u ám của đứa trẻ trên giường vang lên lần nữa, đều đều và lạnh lẽo như một chiếc chuông báo tử:
"Hắn… hắn đang trên lưng của cậu… đang nhìn cậu…"
"Chết tiệt!"
Bạch Uyên quay phắt lại, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng bóng tối. Ngay lập tức, cậu đối diện với một khuôn mặt mờ ảo, trong suốt như làn khói nhưng lại rõ ràng đến rợn người.
"Khốn kiếp!"
Cậu phản ứng trong tích tắc, không chút do dự, vung thanh kiếm đâm thẳng vào khuôn mặt đó.
Nhưng tất cả chỉ là vô dụng.
"Lão Lưu! Cậu chắc chắn đây là Đào Mộc Kiếm thật không?!"
Phía sau, Lưu Bán Tiên đã sợ hãi đến mức chân tay run rẩy, gần như đông cứng. Ông nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ lại chạm trán thứ vượt ngoài sức tưởng tượng. Nghe tiếng quát của Bạch Uyên, ông giật mình, vội vàng lục lọi trong người, đáp:
"Bạch ca! Bình tĩnh! Tôi còn kiếm khác đây!"
Nói rồi, ông run rẩy rút ra thêm ba thanh Đào Mộc Kiếm, ném về phía Bạch Uyên.
Luồng khí lạnh lúc này như ngấm sâu vào cơ thể, ép chặt lên lưng cậu, nhưng Bạch Uyên vẫn giữ vẻ bình thản đáng kinh ngạc. Cậu cầm lấy thanh kiếm mới, không chút do dự, liên tục tấn công về phía quái vật.
Nhưng… kết quả vẫn vậy.
"Cái quái gì thế này?! Cậu bảo đây là Đào Mộc Kiếm thật sao?!"
"Không thể nào! Chủ tiệm bảo là hàng thật đấy! Họ còn nói giả một đền ba cơ mà!"
Bạch Uyên lập tức quay đầu lại, quát lớn:
"Ngươi mẹ nó có phải chỉ mua một thanh Đào Mộc Kiếm thật, còn ba cái kia là đồ khuyến mãi đúng không?!"
Lưu Bán Tiên gãi đầu, lúng túng đáp:
"À... đúng rồi. Là khách quen nên chủ tiệm tặng thêm đấy! Phúc lợi cho khách hàng mà!"
"Phúc lợi cái đầu ngươi!"
Khóe miệng Bạch Uyên giật giật, cảm giác như vừa bị lừa trắng trợn. Nhưng chưa kịp mắng thêm, cậu nhận ra luồng khí lạnh đang trở nên dày đặc hơn. Trên vai cậu, quái vật bắt đầu phát ra tiếng ngâm nga đầy ghê rợn, như muốn bóp nghẹt thần kinh của cậu.
Bạch Uyên liếc mắt qua Lưu Bán Tiên, giọng nghiêm túc:
"Ngươi còn cái gì không? Nếu không có thì ta chạy đấy!"
"Có! Có máu chó mực!"
"Thật không? Lại là đồ trên mạng mua?"
"Không, cái này thật! Ta mang từ quê lên!"
"Đưa đây mau!"
"Được rồi!"
Lưu Bán Tiên lật đật lôi ra một cái vò nhỏ, nhưng vì sợ hãi nên tay run lẩy bẩy. Thay vì đưa cẩn thận, ông ném luôn cái vò về phía Bạch Uyên.
“Choang!”
Vò nhỏ rơi xuống đất vỡ tan, máu chó mực chảy thành một vệt trên sàn nhà.
"Ây da..."