Chương 3 - Ta là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân

11

Ta ôn tồn nói: “Theo như lời ngươi nói thì ta cùng Tần Thịnh ba bảy mở.”

Tần Thịnh là võ tướng đương triều, có võ công trác tuyệt được thế nhân ca ngợi.

Ngũ hoàng tử hốt cả hền: "Ngươi?"

Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu: “Ta không phải nói ngươi, nhưng mà đôi vai ngươi sinh ra đã có bộ dạng mong manh vác không nổi đồ…”

Ta chắp tay sau lưng : “Hắn đánh ba quyền đầu ta chia bảy.”

Ngũ hoàng tử: "..."

Ngũ hoàng tử cung kính nể phục: “Xem ra ngươi đã nắm chắc được tinh hoa của bổn hoàng tử.”

12

Tam công chúa lại ồn ào nói rằng người tình cũ của mình tốt biết bao.

Lời khuyên nhủ từ đầu của chúng ta đã bị tê liệt.

Ta thậm chí còn bắt đầu đáp lại: "Ngươi nói đúng, nam nhân a , làm như vậy là đúng rồi, ngươi cứ nhịn là qua thôi".

Tam công chúa: "?"

Tam công chúa dừng lại: “Nhưng ta là công chúa.”

Ta: "Tuy ngươi là công chúa nhưng hắn cũng là nam nhân a!"

Tam công chúa: “…”

Tam công chúa nhận ra có điều không đúng: “Hắn là nam nhân thì sao? Hắn…”

Ngũ hoàng tử chạy đến thêm mắm thêm muối: “Nam nhân đều là như vậy cả, việc gì cũng phải nghe theo hắn, như vậy các ngươi mới không xảy ra mâu thuẫn.”

Nhị hoàng tử thêm dầu vào lửa: “Ta ủng hộ bọn muội hòa giải, Tây Tây , muội phải học cách thu liễm tính tình , rộng lượng chút.”

Thái tử trầm mặc gật đầu.

Tam công chúa: "?"

Tam công chúa tức giận lật bàn: "Mả cha nó! Hắn thì tính là cái thứ gì chứ? Còn muốn bổn công chúa thu liễm?"

Động tĩnh náo có chút lớn khiến chủ tiệm chạy vào hét toáng cả phổi: "Các ngươi đang làm gì thế!"

Thái tử thuần thục đứng dậy, bỏ tiền túi bồi thường.

Không ngờ chủ tiệm lại lớn tiếng nói: “Năm mươi lạng.”

Ngũ hoàng tử chấn động: "Năm mươi lượng!! Ngươi cướp tiền à? Trong tiệm này có cái gì năm mươi lượng không?"

Tam công chúa bỏ nỗi thương tâm của mình qua một bên: "A? Bao nhiêu cơ?"

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã nói một câu: "Để A Loan lên!"

13

Ta:"?"

Ta bị đẩy tới trước mặt chủ tiệm, cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm miệng: “Thật sự muốn năm mươi lượng sao?”

Ánh mắt trong veo khiến chủ tiệm mặt đỏ tía tái, liên tục nói: "Không cần, không cần, thật ra cũng không dùng nhiều tiền như vậy, cô nương đưa ta một lượng là được."

Thái tử trả xong tiền, ta rời khỏi tửu lâu trước ánh mắt không nỡ của chủ tiệm, ngũ hoàng tử hỏi ta:

"Sao vừa rồi ngươi lại làm cái động tác buồn nôn kia?"

Ta:"?"

Ngũ hoàng tử giật lấy khăn tay của ta, mô phỏng lại động tác ta vừa làm.

Sau đó hắn trợn tròn mắt.

"A loan! Trên khăn sao lại có dầu!"

Ta nói nhỏ: “Bởi vì vừa nãy ta lau dầu ở khóe miệng.”

Ngũ hoàng tử: "..."

Ta: “Tuy rằng lớn lên thoát tục diễm lệ nhưng ta cũng cần phải ăn cơm.”

Ta lắc đầu nặng nề nói: “Đều trách đùi vịt nướng quá thơm, ta không nhịn được mà cắn thêm hai miếng.”

Ngũ hoàng tử: "...Ngươi chỉ còn cái mặt đẹp để nhìn."

Ta trả lời: "Khách sáo khách sáo, ngươi cũng đâu có mặt đẹp để nhìn."

Ngũ hoàng tử ngửa mặt lên trời hét lớn: “Thứ độc nhất chính là trái tim của nữ nhân!”

14

Ngũ hoàng tử nói rằng ta làm hắn rất đau lòng, yêu cầu ta bồi thường phí thiệt hại về mặt tinh thần cho hắn.

Ta:"?"

Ta bình tĩnh từ trong người lấy ra một đồng xu, đưa cho Ngũ hoàng tử xem chỗ trống ở giữa.

Ngũ hoàng tử: "? Làm cái gì ?"

Ta ngắn gọn nói: “Nhà ngươi?”

Ngũ hoàng tử nghi hoặc nhặt đồng xu lên, nhìn trái nhìn phải: "A? Ngươi muốn chửi người thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì."

Nhị hoàng tử trầm giọng nói: “Nàng mắng ngươi trong mắt chỉ có tiền.”

Ngũ hoàng tử: "..."

Tam công chúa thán phục: "Lâm Tiêu, ngươi..."

15

Thực ra, người đẹp như ta cũng có phiền não.

Ví dụ như có nhóm nam lẫn nữ đến bày tỏ tình cảm với ta.

Đối mặt với đủ loại lời tỏ tình, ta chỉ có thể không ngại phiền hà mà nói dối : “Ta là đồng tính luyến”.

Nhưng cái cớ này chỉ có thể đuổi nam nhân.

Thế là ta càng nỗ lực hơn: “Giới tính của ta là bánh hạt dẻ, ngươi cũng là bánh hạt dẻ sao?”

Dần dần, tin đồn lan truyền khắp kinh thành rằng ta là đồng tính luyến và bánh hạt dẻ.

Thay vì bỏ cuộc, nhiều người ái mộ ta đã xếp hàng mua bánh hạt dẻ cho ta mỗi ngày.

Ngừời bị hại là Ngũ hoàng tử không ngừng càm ràm hận ý với ta: "Đều tại ngươi mà ta không mua được bánh của Hạt Dẻ Đường ở cổng thành nữa.”

Ta im lặng nghe Ngũ hoàng tử nói một tràng, sau đó hỏi hắn: "Không có người mua cho ngươi à, là ngươi không muốn sao?"

Ngũ hoàng tử: "..."