Chương 5 - Ta Là Đao Hay Là Người
5
Khi băng vỡ vụn, lửa cháy hừng hực, cơn đau ấy thiêu đốt cả tâm can ta.
Thì ra, ta chưa từng thực sự buông bỏ.
Ta ôm thi thể lạnh ngắt của hắn, khóc rất lâu, rất lâu.
Mãi cho đến khi Hạnh Nhi dẫn người trong trấn tìm đến.
Về sau ta mới biết, những kẻ sát thủ ấy chính là do kẻ thù chính trị của Thẩm Đình Chu sai tới.
Hai năm trước sau khi ta “chết”, tính tình hắn đại biến.
Hắn trở nên điên cuồng, bất chấp tất cả, dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch phe phái cuối cùng dám chống lại hắn trong triều, nắm quyền trong tay vững như bàn thạch.
Hắn trở thành quyền thần dưới một người trên vạn người.
Nhưng ngay tại đỉnh cao đó, hắn lựa chọn buông tay.
Hắn dâng sớ tự cáo ba tội, từ quan rời chức chỉ huy sứ Trấn phủ ty cùng mọi chức vụ.
Hoàng thượng giận dữ, nhưng nể công lao xưa cũ, cuối cùng chỉ giáng làm thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành.
Hắn từ bỏ hết thảy vinh hoa quyền thế, thứ mà hắn dùng máu và tính toán đổi lấy, chỉ để đi tìm ta.
Hắn mất hai năm, gần như đi hết nửa giang sơn, cuối cùng mới tìm ra ta ở Thanh Khê trấn.
Hắn không dám quấy rầy, không dám ép buộc, chỉ dám dùng cách ngây ngốc nhất, ở bên bảo vệ ta.
Hắn sợ ta lại bị thương tổn, nên vẫn luôn âm thầm đi theo phía sau.
Những sát thủ đó vốn là muốn lấy mạng hắn.
Hắn nếu muốn tự thoát thân, vốn dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn vì muốn bảo hộ ta, đã chọn dùng chính thân mình để đỡ lấy nhát đao chí mạng ấy.
Hắn chết trong vòng tay ta.
Dùng sinh mệnh của mình mà trả sạch nợ nần đã thiếu với ta.
Giữa chúng ta, cuối cùng cũng làm được thật sự “hai đường không vướng nợ”.
Ta lập cho Thẩm Đình Chu một ngôi mộ.
Ngay nơi rừng trúc sau núi Thanh Khê trấn, chốn ta yêu thích nhất.
Trên bia mộ không khắc tên, cũng chẳng ghi chức vị.
Chỉ là một tấm vô tự bi.
Tựa như bao nhiêu yêu hận rối ren giữa ta và hắn, nói không nên lời, cuối cùng vô chữ để tỏ.
Ta không rời khỏi Thanh Khê trấn.
Vẫn thủ giữ lấy tiểu thư trai của mình, chép sách, viết thư, sống những tháng ngày bình lặng như nước.
Chỉ là, tựa hồ tâm ta cũng theo cái chết của Thẩm Đình Chu mà chôn vùi trong ngôi mộ hoang lạnh ấy.
Ta không còn biết cười.
Hạnh Nhi trông thấy mà sốt ruột đau lòng, luôn khuyên nhủ:
“Cô nương, người đã mất rồi, cô nương nên hướng về phía trước mà sống. Cô nương còn trẻ lắm.”
Hướng về phía trước ư?
Phía trước của ta, ngoài một mảnh trắng xóa, còn có chi?
Ta thường lên sau núi, ngồi trước mộ hắn, ngồi suốt một buổi chiều.
Ta chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn tấm bia không chữ kia.
Ta nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ thuở sơ kiến, hắn dưới gốc đào, thân mặc phi ngư phục, phong thần tuấn lãng, làm chấn động cả quãng thanh xuân thiếu nữ của ta.
Nhớ đêm tân hôn, hắn vén hỉ khăn, trong mắt toàn là ôn nhu không chút giả dối.
Nhớ lúc hắn dạy ta cưỡi ngựa, vòng tay ôm lấy ta, hơi thở ấm áp phả bên tai.
Cũng nhớ hắn lạnh lùng hạ lệnh bắt Nghiêm các lão, nhớ hắn bóp cằm ta mà nói “trừ phi ta chết”, nhớ hắn biến ta thành lưỡi đao, khiến ta thương tích đầy mình.
Ái và hận đan xen như lưới tơ chằng chịt, trói chặt ta không sao thoát.
Ta không rõ, mình đối với hắn, là yêu nhiều hơn, hay hận nhiều hơn.
Có lẽ, khi yêu hận đều tới cực điểm, liền chẳng phân rạch nổi nữa.
Xuân đi thu đến, lại thêm một năm.
Thanh Khê trấn đón một vị huyện lệnh mới.
Nghe nói người này vốn là quý nhân kinh thành, vì đắc tội quyền quý mà bị giáng tới nơi sơn dã hẻo lánh này.
Hôm hắn nhậm chức, trong trấn vô cùng náo nhiệt.
Ta không ra xem.
Cho tới mấy ngày sau, Hạnh Nhi hoảng hốt chạy về.
“Cô nương! Cô nương! Chuyện lớn rồi!”
“Làm sao?”
Ta đặt bút xuống, giọng bình đạm hỏi.
“Huyện lệnh mới tới… là… là công tử Nghiêm gia!”
Tay ta khẽ run, mực nhỏ xuống giấy tuyên, loang thành một vệt đen xấu xí.
Nghiêm công tử–Nghiêm Tu.
Độc tử của Nghiêm các lão, sư huynh của ta.
Năm đó Nghiêm gia gặp nạn, hắn vì đang du học bên ngoài mà tránh được kiếp nạn.
Sau nghe nói, hắn vẫn luôn chạy ngược xuôi cầu xin minh oan cho gia tộc, nhưng chỗ nào cũng vấp phải bế tắc.
Hắn làm sao lại tới nơi này?
Hôm sau, một cỗ kiệu nhỏ dừng trước cửa thư trai của ta.
Nghiêm Tu từ trong kiệu bước xuống.
Hắn gầy hơn trong ký ức, giữa mày mang nặng u sầu, song thư sinh cốt cách vẫn không suy suyển chút nào.
Hắn bước vào thư trai, nhìn thấy ta, thoáng sửng sốt, rồi trong mắt dâng lên tầng tầng cảm xúc phức tạp.
“Thụy Vi sư muội?”
Hắn dò hỏi gọi ta.
Ta cúi đầu, khẽ đáp:
“Nghiêm công tử nhận lầm người rồi. Tiểu nữ họ Tô, tên Vi.”
Hắn cười khổ một tiếng:
“Ngươi… ngươi còn sống, thật tốt.”
Chúng ta ngồi đối diện trong thư trai, lặng im rất lâu.
Cuối cùng, vẫn là hắn mở miệng trước.
“Gia phụ án đã được bình phản.”
ĐỌC TIẾP: