Chương 12 - Ta Không Phải Người Khiến Chàng Động Tâm

Nếu chẳng đem mọi chuyện nói rõ ràng, trong tâm chàng át hẳn sẽ lưu lại một mũi gai.

Tuy không lớn, nhưng ngày tháng qua đi, mũi gai ấy sẽ dần dần hóa thành vực sâu, chia cách ta và chàng, khiến đôi ta không thể trở lại như thuở ban đầu.

Ấy đâu phải là cuộc đời ta muốn cùng chàng sánh bước mà đi.

Thuở đầu, chàng còn hứng thú lắng nghe, đầu hơi nghiêng nghiêng, mục quang sáng rỡ, nhìn ta chăm chú không rời.

Chuyện về thê tử của mình, hẳn là thú vị lắm rồi.

Về sau, khi ta kể đến những năm tháng đèn sách khổ luyện, nơi mi tâm chàng hiện lên nỗi thương xót sâu đậm.

“Thật ra thiếp không hề hối hận vì đã từng thương mến hắn.”

“Thuở ấy, thiếp chỉ là một tiểu cô nương ngu dại, đến cả thiên tự văn cũng không nhớ nổi, lễ nghi phép tắc lại chẳng khéo.”

“Thích một người, chưa hẳn cầu một kết quả tốt. Nhưng khi tâm ý ấy trở thành động lực thúc đẩy bản thân không ngừng tiến bước, thiếp đã vượt qua chính mình mà trở thành người tốt đẹp hơn rồi.”

“Phu quân, lời thiếp nói, chàng thấy có phải hay chăng?”

Diệp Tiệm Vãn mỉm cười nhè nhẹ, băng sương nơi mi mục tựa hồ tan chảy, cúi đầu nhẹ hôn lên trán ta:

“Vậy thì, hôm ấy phu nhân nói thích vi phu, hóa ra là lời dối trá sao?”

Không thể nào!

Hôm đó tiếng ho kịch liệt kia… thì ra là chàng?

Ta cảm giác như bị bắt quả tang ngay tại trận, mặt đỏ bừng, rúc trong lòng chàng không dám ngẩng đầu.

Thật quá mất mặt!

Chàng thổi tắt ngọn nến, môi khẽ gặm lấy môi ta, giọng mang chút tà khí xen đùa cợt:

“Hiện giờ vi phu rất khó chịu, phu nhân có muốn… bồi tội một chút chăng?”

Lại là một đêm điên đảo phong tình.

Sáng hôm sau, Diệp Tiệm Vãn tay cầm thánh chỉ, chạy như bay đến trước mặt ta.

Từ nay, ta trở thành vị phu nhân được phong hàm trẻ tuổi nhất kinh thành.

Quá khứ đã như ngày hôm qua đã chết; tương lai sẽ là hôm nay mà sống lại.

Nhìn người trượng phu trong mắt chỉ có ta, cuộc đời này… quả thực không tệ.

Phu xướng phụ tùy, thủ túc tương trợ, đầu bạc răng long.

Ta tin rằng, đôi ta rồi sẽ có một tương lai viên mãn và tốt đẹp.

Diệp Tiệm Vãn – Ngoại truyện

Ta sinh ra nơi Diệp gia, gia thế đời đời làm tướng, trung thành với hoàng thất, tâm nguyện lớn nhất là lấy thân báo quốc, nguyện chết nơi sa trường, dùng một thân sức mọn để bảo hộ lê dân bá tính.

Tổ phụ ta và lão Hầu gia vốn là tri kỷ cách biệt thế hệ, giao tình thâm hậu.

Bọn họ thường cùng nhau ôm rượu, ngồi nơi cao nguyên nơi biên ải, đàm đạo phong thổ nhân tình, hoặc bàn luận quốc sự gia cang.

Thuở còn niên thiếu, ta theo phụ thân rong ruổi nơi quan ải, luyện kiếm, đọc binh thư, rèn võ nghệ, ôm chí làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Gió nơi biên cương thật lớn, dường như có thể đông cứng cả xương cốt con người, song cũng thật khoáng đạt.

Khi trong lòng buồn bực hoặc nổi giận, chỉ cần cưỡi ngựa phi nhanh giữa thảo nguyên bát ngát là mọi uất khí liền tiêu tan.

Rồi ta dần quen với cuộc sống như thế.

Giá mà không có chiến tranh.

Khi quân địch nơi biên giới thừa đêm tối phóng hỏa thiêu cháy lương thảo, lại nhân cơ hội đánh úp, ta mới hiểu được sự tàn khốc của chiến trường.

Từng huynh đệ ngã xuống, trong đó có cả lão Hầu gia – người từng ngày ngày dúi vào tay ta quả táo tàu chín đỏ.

Ông ngã xuống để cứu tổ phụ ta.

Thương mâu của giặc đâm thẳng vào ngực ông, chẳng kịp trăn trối một lời, liền lìa đời.

Ta biết, trong lòng ông còn điều chưa dứt.

Ông còn canh cánh cháu nội khả ái, còn mang theo nỗi lo cho Hầu phủ toàn môn.

Trận chiến ấy kéo dài quá lâu, thi thể nằm ngổn ngang trên thảo nguyên, chất cao như núi, máu loang đỏ cả chân trời.

Nhân gian, từ đó lại có thêm vạn hồn oan vất vưởng.

Khi thấy Hầu gia hy sinh, tổ phụ và phụ thân ta đôi mắt đỏ ngầu, dẫn theo ta chém giết cùng giặc ba ngày ba đêm, mới đợi được quân tiếp viện.

Song, đã quá muộn.

Chỉ nhớ khi ấy, tổ phụ lấy thân mình che chắn cho ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Tiệm Vãn…”

“Hãy sống… thay chúng ta…”