Chương 8 - TA GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA MÌNH

Trước đây, mỗi lần ở cạnh Nghiêm Cẩn Ngọc, ta đều tức giận, lần nào cũng cào cấu, thể hiện sự điên cuồng, kỹ năng làm nũng này, ta chưa bao giờ dùng với hắn ta.

Tim của Nghiêm Cẩn Ngọc đập mạnh, ta nằm trong lòng của hắn ta nghe rõ mồn một, miệng ta cười đến tận mang tai.

Giọng nói trầm thấp của hắn ta từ trên đầu ta truyền xuống, “Ta khi nào nói sẽ nạp nàng ta?”

Mặt ta đầy nước mắt, môi run rẩy, ta ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn ta, nức nở, “Phu quân… phu quân không nạp thiếp sao?”

Nghiêm Cẩn Ngọc mặt mày căng thẳng, “Trạm Trạm, quân tử không nói hai lời.”

“Phu quân yêu nhất vẫn là Trạm Trạm sao?”

Nghiêm Cẩn Ngọc mím chặt môi, dưới ánh mắt ướt át đầy tủi hờn của ta, hắn chậm rãi thốt ra một chữ, “Phải.”

Ta quay sang nhìn Thư Cát với ánh mắt hoang mang, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má, nở nụ cười chiến thắng, “Ngươi biết làm nũng, ta cũng biết; ta biết đánh phu quân, ngươi có biết không?”

Thư Cát chỉ vào ta với ánh mắt tái nhợt tức giận đến run rẩy,”Ngươi… ngươi…”

“Không biết làm gì cả thì nuôi ngươi làm gì?” Ta giận dữ lửa giận dồn nén bấy lâu nay bùng lên. Nếu ta không đến Nghiêm Cẩn Ngọc định làm gì? Ở trong sân với mỹ nhân chơi trò đuổi bắt dưới trăng sao?

“Tiện nữ… tiện nữ là do Vương đại nhân cử đến phu nhân nếu chê tiện nữ không bằng tự mình đi nói với Vương đại nhân.” Thư Cát đưa Vương Niên ra để uy hiếp ta.

Đúng là một miếng cao dán không dứt ra được.

Ta cười mỉm, ngồi xuống giúp nàng ta chỉnh lại y phục, “Ngoan, phòng của nàng ở bên cạnh.”

Phụ hoàng mặt mày lo lắng, nhìn qua hàng rào nhỏ, bối rối nói: “Không được đâu, bản… bản lão gia cũng không dám mang về, dù sao cũng là một mạng người.”

Thư Cát cái đầu óc như vậy, vào cung không sống nổi một ngày.

Nhưng đây cũng chính là lý do mà ngài ấy đẩy Thư Cát sang cho Nghiêm Cẩn Ngọc sao?

Ta cười lạnh, nhìn Thư Cát nói: “Cút đi, nếu không ta giết ngươi.”

Thư Cát thấy không thể chen chân vào chỗ này, mà phụ hoàng lại có vẻ “yếu đuối dễ bắt nạt,” nàng ta liền quỳ xuống bò đến bên cạnh hàng rào, nắm chặt cành cây, “Cầu xin lão gia thu nhận tiện nữ, nếu không Vương đại nhân sẽ không tha cho tiện nữ.”

“Ài… không phải ta không muốn nhận ngươi… nhưng…nhà lão gia họ Hoàng ta không chứa nổi những kẻ ngu ngốc… Người không có đầu óc như ngươi sống không nổi đâu…” Phụ hoàng râu ria rung rinh, lùi lại một bước, sợ bị nàng ta dây dưa.

Hoàng cung là nơi như thế nào chứ, là nơi vào được mà không ra nổi.

“Nếu cô nương muốn tìm đường sống, có vài chuyện cần phải làm rõ.” Nghiêm Cẩn Ngọc không nhanh không chậm nói.

Tiếp theo, Nghiêm Cẩn Ngọc và phụ hoàng hợp tác, dùng đủ mọi cách, cộng thêm ta cầm dao bên cạnh, mặt mày dữ tợn đe dọa, Thư Cát hoàn toàn sụp đổ.

“Oa oa oa, các người không thể nào đối xử với người ta như thế… Những người của nhà này bị sao vậy? Vương đại nhân chỉ muốn ta đến để tìm hiểu tình hình của các người thôi mà, tại sao từng người một đều muốn giết ta.”

Nàng ta chỉ vào phụ hoàng, mắng một cách giận dữ: “Ngươi chỉ biết khoác lác, nhà ngươi ở hoàng cung sao, vào rồi thì chết!”

Phụ hoàng lúng túng: “Không dám không dám…”

Nàng ta lại chỉ vào Nghiêm Cẩn Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi là tên mặt trắng! Nàng ta nói gì ngươi cũng nghe theo? Ngươi sợ thê tử sao? Đồ hèn!”

Nghiêm Cẩn Ngọc nắm lấy tay ta, nghiêm túc nói: “Nghiêm mỗ và phu nhân tôn trọng lẫn nhau, ta cưng chiều nàng ấy, nghe theo nàng ấy, đều là vì kính trọng, chứ không phải sợ hãi, cô nương hiểu lầm rồi.”

Nàng ta tức giận đến mức mắt trắng dã, tức giận chỉ về phía ta, “Còn ngươi—”

“Ta làm sao?” Ta bước lên trước, chống nạnh nhìn nàng ta, vì lời của Nghiêm Cẩn Ngọc mà lòng vui như mở hội, nói chuyện đầy tự mãn: “Phu quân ta cưng chiều ta, nghe theo ta, ta có cách gì đây! Ngươi có giỏi thì cắn hắn đi!”

Thư Cát khóc càng thảm thiết hơn, “Oa oa oa… ngươi không cần phải lặp lại điều đó.”

Sau đó, Thư Cát từ từ kể lại thân thế của mình.

Nàng ta xuất thân từ một gia đình danh giá, vốn đã định hôn, đầu xuân sẽ gả đến Thông Châu.

Không ngờ vào mùa hè lại có lũ lụt, Thông Châu nằm bên sông, bị ngập mất tám chín phần. Dân chúng không còn gì để ăn, nhà phu quân nàng mở kho phát lương, bị tri phủ Thông Châu để ý, đêm hôm phái người đến tịch thu gia sản, dọn sạch kho lương.

Nàng ta lo lắng cho vị hôn phu, đi xe đến Thông Châu, trên đường bị dân đói cướp hết lương thực, sau nhiều lần trải qua khó khăn mới biết được nhà phu quân đã gặp tai họa, nàng ta không phục, muốn vào kinh tố cáo, giữa đường lại bị Vương Niên chặn lại.

“Ban đầu Vương Niên nói muốn thay ta đòi lại công bằng, tố cáo tri phủ Thông Châu, sau này ta mới biết, hắn với tên quan tri phủ chó kia là cùng một giuộc!”

Thư Cát lau nước mắt, “Số tiền cứu trợ cho Thông Châu đều bị vận chuyển đến Quỳ Châu, Vương Niên nói đợi đến mùa đông khi sông đóng băng, mới sửa đê đập để tiết kiệm một nửa số tiền.”

Ta nghe mà đầu óc ù ù, lũ lụt ở Thông Châu, ta đã quyên không ít tiền.

Nghiêm Cẩn Ngọc ngăn ta lại, thở dài: “Đêm khuya rồi, ngươi lại định giết ai?”

Ta hận không thể ngay bây giờ chặt đầu Vương Niên mà đá làm bóng, ta đã nhịn ăn nhịn mặc, bản thân bỏ không ăn bánh ngọt nửa năm, bánh mai hoa, đùi lợn Đông Pha, cá sóc… tất cả đều để mua cái ấm vàng cho tên khốn đó!

Ta sẽ giết cả nhà hắn!

Thư Cát ôm mặt khóc nức nở, “Tội nghiệp cho vị hôn phu của ta, bị cướp hết tài sản, trốn chạy đến Quỳ Châu, cuối cùng chết đói ngoài thành.”

Phụ hoàng mặt đen như Quan Công, “Theo luật pháp triều ta, khi Thông Châu gặp nạn, Quỳ Châu ở gần nên phải mở nhà bếp phát cháo cứu dân, sao lại để chết đói như vậy?”

Thư Cát cười đau khổ, “Các vị quý nhân thật là nói đùa, các người sống ở kinh thành, đâu biết trời cao đất rộng, chết vài người dân tị nạn tay không tấc sắt, cũng không truyền đến tai hoàng thượng được.”

Thư Cát không biết rằng, tai của hoàng thượng đang ở ngay bên cạnh nghe đây.

“Không chỉ có chết đói, mà cả những người gây rối, tố cáo lên kinh cũng bị bắt vào tù.”

Thư Cát vẻ mặt buồn bã, “Ta thấy mấy vị quý nhân phong độ bất phàm, nên nghĩ đến việc theo các người đến kinh thành, tìm cơ hội hành động. Nhưng dù sao đây cũng là việc của quan gia, mấy vị quý nhân làm ăn buôn bán, không tránh khỏi phải giao thiệp với quan gia, nếu không muốn mang theo ta, ta cũng hiểu.”

“Phu quân, chuyện này ta nhất định phải quản!” Ta nói kiên quyết.

Không chỉ vì Thư Cát và phụ quân nàng ấy mà còn vì số tiền mà ta đã nhịn ăn nhịn mặc để dành dụm.

Nghiêm Cẩn Ngọc không đồng tình, “Nàng nên an phận, việc này giao cho ta.”

Phụ hoàng đập mạnh tay xuống bàn, “Ta sẽ chém đầu hắn!”

Thư Cát cười đau khổ, lắc đầu, “Quý nhân có tấm lòng này là đủ rồi, làm phiền mấy vị nghĩ ra lý do hợp lý, để ta báo lại với Vương đại nhân, đưa các vị rời khỏi Quỳ Châu an toàn.”

Thư Cát không biết rằng, vị lão gia mà nàng ta đang nhìn, trong lòng đã nghĩ đến việc ai sẽ đi giám sát buổi chém đầu của Vương Niên.

Có sự giúp đỡ của Thư Cát ngày hôm sau Vương Niên mặt mày tươi cười tiễn chúng ta ra khỏi thành.

Nghe nói chúng ta muốn đi Tần Xuyên, hắn không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt.

Tần Xuyên giàu có, giao thông thuận tiện, là nơi tụ hội của các thương gia nổi tiếng, dĩ nhiên đường đi ngược hướng với Thông Châu. Vương Niên liên tục nhắc nhở chúng ta đi về phía nam, nói rằng phía đông bị lụt lội nghiêm trọng, tuyệt đối không nên đi đường phía đông.

Ra khỏi Quỳ Châu mười dặm, Nghiêm Cẩn Ngọc bắt đầu hành động. Tất cả tai mắt của Vương Niên bị nhổ bỏ, đoàn người cải trang lập tức tiến về Thông Châu, đồng thời, một đội nhỏ phóng nhanh về phía nam, chạy suốt đêm đến doanh trại Lĩnh Nam, tất cả hành động đều do Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ huy, nhịp nhàng và trật tự.

Lúc này thời tiết đã bắt đầu lạnh, hai bên đường cây cối xanh vàng lẫn lộn, trên con đường đất rộng rãi, nằm ngổn ngang một hàng xác chết, có cái còn ấm, có cái đã khô, từ người già neo đơn đến trẻ nhỏ đầu trọc, tất cả đều gầy như bộ xương, ánh mắt họ khi chết vẫn hướng về phía Quỳ Châu.

Những người dân chạy nạn này không biết rằng, cách vài chục dặm phía trước, dưới cổng thành giàu có của Quỳ Châu, cũng là cảnh tượng tương tự.

Cổng thành Quỳ Châu đóng chặt, không một ai vào được.

Mặt ta tái nhợt, quay đầu nôn cả bữa tối hôm qua ra ngoài, nước mắt mờ mịt, mùi hôi thối xung quanh khiến ta choáng váng.

Nghiêm Cẩn Ngọc đỡ ta, che mắt ta lại, “Trạm Trạm, lên xe đi.”

Ta thở hổn hèn, nén cảm giác khó chịu trong bụng, gạt tay Nghiêm Cẩn Ngọc ra, nghiến răng nói, “Bản công chúa không yếu đuối như vậy – ọe -”

Nghiêm Cẩn Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giúp ta thuận khí, phía sau có người tới báo, “Đại nhân, Mục tướng quân mang theo một đội quân Lĩnh Nam, còn đang trên đường đến, ta có nên tiến vào Thông Châu trước hay không?”

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn khuôn mặt tái nhợt của ta, dường như đang lo lắng cho ta, một lúc lâu sau mới ngước lên nhìn người phía sau, ánh mắt thờ ơ, “Cẩn thận một chút, chờ thêm.”

Ta yếu ớt dựa vào lòng Nghiêm Cẩn Ngọc, nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy vạt váy bị ai đó kéo. Ta mở mắt nhìn xuống, thấy một đứa trẻ cao bằng chú ngựa con da thịt hằn vào xương sườn dưới lớp quần áo rách rưới, bàn tay bẩn thỉu lẫn máu và bùn níu chặt lấy váy ta.

“Làm ơn, cho con chút đồ ăn đi.”

Nghiêm Cẩn Ngọc giữ chặt lấy ta, ta nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng đang lo lắng nhìn ta.

Ta hiểu ý của hắn hắn đang sợ ta sẽ tức giận sẽ đánh đứa trẻ này.

Lòng ta chùng xuống.

Hóa ra trong mắt hắn ta là người không phân biệt phải trái. Ta hít mũi dịu giọng nói: “Tỷ tỷ có nước cũng có đồ ăn đệ buông tay ra tỷ tỷ đi lấy cho.”

Cánh tay của Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ giật buông ta ra.

Ta không để ý đến hắn ta, tự mình trở về xe ngựa, lấy vài miếng lương khô gói kỹ trong khăn rồi đưa cho đứa trẻ, ta ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói, “Nhớ đừng nói là tỷ tỷ đưa, lát nữa người ta đến cướp, tỷ tỷ sẽ không còn nhiều để cho đệ đâu.”

Đứa trẻ hiểu chuyện, quỳ gối trên đất, cúi đầu cảm ơn rồi cầm lấy lương khô chạy đi.

Ta nhìn vết bùn trên váy mà đờ đẫn, trong lòng không biết là cảm giác gì. Phụ hoàng từ lúc thấy cảnh này đã ngồi xổm giữa đường đất, cúi đầu không nói một lời.

“Trạm Trạm…”

Ta nghe Nghiêm Cẩn Ngọc gọi mình, liền quay đầu lên xe ngựa, rèm cửa rơi xuống, ngăn cách tầm nhìn của hắn ta.

Bây giờ ta đang tức giận.

Vì hắn hiểu lầm ta, không tin ta, lúc nào cũng nghĩ xấu về ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc không gọi ta nữa, đứng ngoài một lúc lâu, bên ngoài có tiếng nói chuyện nhỏ, có lẽ là Mục tướng quân đã tới, sau đó xe ngựa bắt đầu lăn bánh.

Vừa vào Thông Châu, Mục tướng quân liền bắt quan tri phủ đang ngủ say trên giường của hoa khôi lầu xanh, trói đến nha môn.

Quan tri phủ người gầy gò, trông như chưa ăn no bao giờ, đứng giữa đám dân tị nạn cũng không nhận ra, nhưng ta biết, ông ta là đang giả vờ.

“Thần Tông Bắc Quách khấu kiến thánh thượng, không biết thánh thượng thân lâm, thần đáng tội chết vạn lần!” Tông Bắc Quách hoảng sợ, hai tay bị trói ra sau lưng, cúi đầu giống như một cái chổi lông gà.

Phụ hoàng mặt lạnh, cầm lấy nghiên mực ném mạnh vào đầu Tông Bắc Quách, hét lớn, “Ngươi đúng là đáng tội chết! Trẫm không phải đang khách sáo! Hôm nay trẫm sẽ chém đầu ngươi!”

Trán của Tông Bắc Quách bị đập một lỗ máu, máu chảy ra từng dòng, khóc lóc nói: “Thần bị oan! Tất cả là do Vương Niên ép thần làm!”

Tông Bắc Quách là người hiểu chuyện, đem hết chứng cứ về việc Vương Niên ép buộc, dụ dỗ ra hết, khóc ròng nói: “Vương Niên có người chống lưng, thần buộc phải làm theo… May mà… may mà thần thông minh…”

“Ngươi thông minh cái gì!” Phụ hoàng tức giận quát, làm Tông Bắc Quách ho sặc sụa ra đờm già, tiếp tục khóc nói: “Thần không thể cứ mãi gánh tội, thần có chứng cứ, tất cả đều là người trên bảo làm!”

“Người trên của ngươi là ai?” Phụ hoàng giận dữ hỏi.

“Thần không dám nói.” Tông Bắc Quách rụt cổ lại.

Phụ hoàng đi ba bước thành hai bước xuống thềm, đá một cú vào vai Tông Bắc Quách, “Đồ ngu nhà ngươi, hôm nay ngươi sẽ chết, ngươi còn sợ cái gì!”

Tông Bắc Quách lăn như con tằm, rồi lại bò trở lại, đập đầu xuống đất, “Là… là công chúa.”

Im lặng bao trùm, ta nhìn mọi thứ trống rỗng, cảm thấy có lẽ trên đường đi nôn nhiều quá, nôn mất não rồi.

“Công chúa nào?” Ta yếu ớt hỏi.

Tông Bắc Quách không biết thân phận của ta, chỉ tuyệt vọng nhìn ta, “Thần ngu muội… chỉ… chỉ biết triều ta chỉ có một vị công chúa.”

Là ta.