Chương 6 - TA GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA MÌNH

Khi ra khỏi cung, một tiểu thái giám mặc áo xám chạy tới, “Công chúa, đại nhân Ngự Sử phái tiểu nhân đến đón ngươi về.”

Hai mắt ta trợn tròn, “Nghiêm Cẩn Ngọc phái ngươi tới? Chuyện lạ hắn ta có tốt bụng như vậy sao?”

Cũng đúng, hắn chắc muốn ta ở yên trong phủ công chúa, không ra khỏi cửa nửa bước.

Ta nhớ đến thánh chỉ giấu trong tay áo, lòng vui mừng.

“Phái người hỏi Nghiêm đại nhân nhà ta khi nào về, ta có chuyện muốn nói.” Ta đắc ý trở về phủ, tay đặt lệnh thư như báu vật ở trên bàn ngay cửa, để Nghiêm Cẩn Ngọc vào là có thể thấy ngay.

Nhưng ta đợi đến tận khuya, cũng không thấy bóng dáng Nghiêm Cẩn Ngọc, ta nhắm mắt, khi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, tờ giấy mỏng trên bàn vẫn yên lặng nằm đó, không nhúc nhích.

Nghiêm Cẩn Ngọc không về.

Trong lòng ta dấy lên cảm giác cảnh giác.

Gọi người hầu đến ta hỏi, “Nghiêm Cẩn Ngọc đâu?”

Người hầu trong phủ công chúa trung thành đáp: “Hôm nay thánh thượng tuần du phương Nam, đại nhân Ngự Sử đi theo, đương nhiên… là xuất phát từ cung, không về đây.”

Gì? Hôm nay! Ta hét lên, “Sao các ngươi không báo sớm cho ta?” Ta mở tủ quần áo, chết tiệt, đồ của Nghiêm Cẩn Ngọc đã trống quá nửa khi hắn ta vào cung, giờ đến con dấu nhỏ của hắn ta hắn cũng đã mang đi, hắn ta sớm đã có kế hoạch!

Dám tính kế ta! Được lắm!

“Họ đi đến đâu rồi?”

“Vừa ra khỏi thành, công chúa lúc này đến vẫn kịp.”

Ta không kịp mang hành lý, thúc ngựa đuổi theo ra ngoài thành.

Trên con đường quan lộ, tiếng phụ hoàng không chắc chắn từ trong chiếc xe ngựa xa hoa phát ra, “Ái khanh à, nếu Trạm Trạm biết trẫm nghe lời ngươi, tính kế nó, nó có giận trẫm không?”

Giọng Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn ấm áp trầm ổn như thường, không gợn sóng, “An nguy của công chúa quan trọng hơn tất cả.”

“Phải, phải, phải, ngươi nói đúng.”

“Hắn nói đúng?”

“Ừ, rất đúng—” âm thanh trong xe đột ngột dừng lại, ngay sau đó, khuôn mặt kinh hoàng của phụ hoàng ló ra khỏi xe, “Trạm Trạm!”

Qua tấm rèm vừa mở, ta có thể thấy tấm lưng của Nghiêm Cẩn Ngọc cứng đờ.

Ta nghiến răng nói: “Phụ hoàng, cánh tay ngài bẻ cong ra ngoài không đau sao?”

Phụ hoàng đúng là giỏi làm điệp viên hai mặt.

Khuôn mặt phụ hoàng nhanh chóng thụt lại, giọng nói lại vang lên, “Ái khanh à, không phải trẫm trở mặt vô tình, con gái gả ra ngoài như nước đã đổ đi, thê tử vẫn phải do chính mình quản.”

Nghiêm Cẩn Ngọc bước ra từ xe, khuôn mặt lạnh lùng, xung quanh là khí lạnh bức người, hắn ta đột nhiên kéo dây cương, nhảy lên ngựa một cách ổn định, ngực áp chặt vào lưng ta, hai tay nắm lấy dây cương, giữ ta trong vòng tay.

Tiếng tim đập mạnh mẽ như tiếng trống đập vào lưng ta, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến ta ngẩn ngơ, “Ngươi… ngươi sức khỏe tốt nhỉ?”

“Công chúa chẳng phải đã biết từ lâu sao?”

Lời nói của hắn ta mang một ý nghĩa mập mờ.

Hắn ta thúc ngựa đi tiếp, lạnh lùng nói: “Phía trước có xe ngựa, vi thần sẽ đưa công chúa vào trong.”

“Ngươi không đuổi ta về?” Ta hỏi.

Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu ghé sát vào tai ta, “Đội ngũ tuần du đã khởi hành, không thể vì nàng mà trì hoãn hành trình.”

Bị hắn ta chọc ghẹo không chủ ý, những cảm xúc chất chứa trong lòng của ta bấy lâu bỗng trỗi dậy, ta nắm chặt bờm ngựa, vặn nó thành một búi rối, đầy tức giận nói, “Sớm nói như vậy có phải tốt hơn không, khiến ta khổ sở suốt đêm.”

Nghiêm Cẩn Ngọc im lặng một lúc lâu, “Công chúa có thể không cần khổ sở.”

Ta bị hắn ta làm nghẹn lời, tức giận nói, “Được thôi, ngươi không dẫn ta đi cùng, muốn dẫn ai đi cùng? Chẳng lẽ muốn đi ngắm mỹ nhân phương Nam! Sau này không chừng còn mang về một người cho ta!”

Ta biết gia phong của Nghiêm Cẩn Ngọc rất nghiêm khắc, hắn ta tuân thủ lễ nghi, sự thanh cao tự giữ của hắn ta không cho phép làm chuyện nạp thiếp hoang đường. Hắn ta lấy ta, dù không có tình cảm, cũng sẽ thực hiện trách nhiệm của một người phu quân, đối xử tốt với ta, nhưng ta chỉ muốn chọc tức hắn ta, ép hắn ta nói ra sự thật.

Lời vu khống của ta thành công khiến Nghiêm Cẩn Ngọc tức giận, hắn ta dừng ngựa, xuống ngựa, không nói lời nào bế ta lên, một tay nâng đỡ mông ta, tay kia giữ lưng ta, ta bị sốc, đầu óc trống rỗng.

Ta là công chúa Đại Hạ được mọi người yêu quý, bây giờ lại bị ôm ấp nhau trước mặt mọi người, thật là không thể chấp nhận được! Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, “Nghiêm Cẩn Ngọc! Ngươi thả ta xuống!”

“Công chúa có lẽ không biết, tuần du phương Nam đầy hiểm nguy, nàng kiên quyết xuất kinh, vi thần có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho nàng, nếu công chúa không ngoan, đừng trách vi thần không khách khí.” Nghiêm Cẩn Ngọc nói rõ ràng, rồi ném ta vào trong xe ngựa.

Ta hiểu rõ sức mạnh của Nghiêm Cẩn Ngọc, nếu hắn ta muốn trói ta lại, tôi chỉ còn biết khóc.

“Ngươi là đồ vô liêm sỉ!” Ta đá hắn ta.

“Đủ rồi!” Nghiêm Cẩn Ngọc nghiêm mặt, ấn ta xuống ghế, “Công chúa, ở kinh thành có thánh thượng sủng ái nàng, vi thần bảo vệ nàng, nàng có thể làm bất cứ điều gì. Tuần du không phải trò chơi, những tham quan ô lại giết người không chớp mắt, nàng không muốn chết thì phải ngoan ngoãn ở yên.”

Lời hắn ta nói khiến ta sợ, nhưng ta cũng muốn xem tham quan ô lại trông như thế nào.

Ta sinh ra trong gia đình cao quý, không biết giá trị của gạo, dầu, muối, nhưng ta hiểu bá tánh cần lương thực để sống, vì vậy những năm qua tôi âm thầm tích lũy không ít ngân lượng, bí mật phát cháo, xây nhà, phụ hoàng vì hạn hán phía đông mà bạc tóc, vì lũ lụt phía nam mà lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, việc tôi có thể làm là cho ngân lượng dùng số ngân lượng từ phong ấp của mình để nuôi sống bá tánh.

Trong suy nghĩ của ta, ngân lượng có thể giải quyết mọi thứ, nếu không giải quyết được thì là do ngân lượng còn chưa đủ nhiều.

Việc tôi quyên góp ngân lượng tôi không muốn giải thích với ai làm việc thiện mà tự mình nói ra thì mất đi ý nghĩa. Vì vậy chỉ có mình phụ hoàng biết tôi là một phú bà giàu có trong tay có rất nhiều ngân lượng thỉnh thoảng lại ném ngân lượng cho người.

Nghiêm Cẩn Ngọc lên xe không nhìn ta đổ nước nóng vào lò sưởi tay cho ta rót nước trong cho tôi uống.

“Ta muốn ăn bánh hoa mai.”

“Không có.” Hắn ta lạnh lùng nói.

“Ta muốn ăn chà là vàng.”

“Không có.”

“Vậy còn nhân hạt óc chó Ta đưa ngươi đâu?”

“Không có.”

Ta đấm vào người Nghiêm Cẩn Ngọc, “Vậy ngươi có gì?”

Nghiêm Cẩn Ngọc nắm chặt tay ta, giữ ta trong vòng tay, có vẻ mệt mỏi, “Công chúa, nghỉ một chút đi, ta không có gì cả.”

Ta vùng vẫy nhưng không thoát ra được, ngước lên nhìn hắn ta giận dữ, một cơn gió từ ngoài rèm thổi vào, chiếu lên khuôn mặt Nghiêm Cẩn Ngọc, dưới mắt hắn ta có vết thâm nhẹ. Ta sững sờ, Nghiêm Cẩn Ngọc lúc nào cũng trắng trẻo, lạnh lùng, luôn tỏ ra chỉn chu, ổn định và đáng tin cậy, nhưng lần này nhìn kỹ lại, hắn ta có chút mệt mỏi.

Có phải những ngày qua hắn ta thực sự không nghỉ ngơi tốt?

Ta im lặng, một lúc sau bắt đầu buồn ngủ, đầu gật gù dựa vào bờ vai rộng của Nghiêm Cẩn Ngọc, cuối cùng tựa hẳn lên đó, “Nghiêm Cẩn Ngọc, ta buồn ngủ rồi…”

“Ừ.” Ta nghe giọng hắn ta dường như mang theo chút ấm áp khó nhận ra, “Vi thần ở đây, công chúa cứ yên tâm ngủ đi.”

Ta bị đánh thức bởi sự rung lắc của xe ngựa, bên trong xe tối om, ta vẫn ngồi trên đùi Nghiêm Cẩn Ngọc, hắn ta ôm chặt lấy ta, một tay vẫn áp vào eo ta, hơi nóng từ tay hắn ta qua áo truyền vào da ta, làm ta run rẩy.

Ta nằm sấp trên ngực Nghiêm Cẩn Ngọc, như một con bạch tuộc, nước dãi chảy ướt áo hắn ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc nhắm mắt, đầu tựa vào vách xe, hàng mi dài tạo thành bóng mờ, ta bỗng nhiên thấy hắn ta rất đẹp. Bỏ qua những hành vi “đáng ghét” của hắn ta, vẻ ngoài này thực sự làm ta hài lòng.

Mặt ta đỏ bừng, không biết đang nghĩ lung tung gì.

Đột nhiên, đôi mắt lạnh lùng của Nghiêm Cẩn Ngọc mở ra, nhìn thẳng vào ta, ánh mắt còn đọng lại chút lười biếng của người mới tỉnh giấc, hắn ta nhìn ta không nói gì.

Ta hoảng hốt quay đi, sợ hắn ta phát hiện ra những suy nghĩ thầm kín của mình.

“Công chúa tỉnh từ lúc nào?” Giọng hắn ta khàn khàn khi mới tỉnh dậy, làm tôi mềm nhũn cả người.

Người đàn ông này, thật là quyến rũ chết người!

Ta lúng túng nhìn đi chỗ khác, “Không… không lâu.”

Lại một khoảng lặng ngượng ngùng, ta vội vàng đứng dậy, đầu va vào trần xe, đau đến chảy nước mắt.

Nghiêm Cẩn Ngọc thở dài, kéo ta ngồi xuống, xoa trán cho ta, “Công chúa phải bỏ thói xốc nổi này đi.”

“Được rồi… ngừng lại!” Ta biết hắn ta lại muốn lên lớp, bực bội nói: “Từ nhỏ ta đã không thích nghe ngươi lải nhải.”

“Không may rồi, nếu không có gì thay đổi, công chúa sẽ phải nghe thần lải nhải cả đời.” Nghiêm Cẩn Ngọc nhắc nhở một cách lạnh lùng, khiến lòng ta dâng lên nỗi buồn nhè nhẹ.

Có lẽ ta hơi thích hắn ta…

Ta và hắn ta từ nhỏ đã đánh nhau, vậy mà lại thích hắn ta…

Trong lúc ta ngơ ngẩn, Nghiêm Cẩn Ngọc đã rút ra một bản đồ, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng.

Ta ghé sát lại, “Ngươi đang xem gì vậy?”

Nghiêm Cẩn Ngọc không ngẩng đầu lên trả lời ta, “Bản đồ bố trí phòng thủ của Giang Nam.”

Ta sững sờ, “Ngươi hiểu cái này sao?”

Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ẩn ý, “Người làm gián quan phải hiểu chuyện thiên hạ, nếu chỉ biết một nửa, sao có thể đảm đương chức vụ ngự sử?”

Đầu ta trống rỗng, một người đàn ông nghiêm túc, thật có sức hấp dẫn…

“Ngươi có hứng thú với quân sự, có thể tìm một chức vụ võ quan, tại sao tuổi trẻ lại phải chen chân vào đám người già, đấu khẩu với người ta?”

Nghiêm Cẩn Ngọc ngạc nhiên, mặt lạnh lùng, “Công chúa, phò mã không được nắm quyền. Đó là quy tắc.”

Lần này đến lượt ta sững sờ, nếu biết trước quy tắc này, ta sẽ không làm chuyện hủy hoại tiền đồ của hắn ta.

Nghiêm Cẩn Ngọc xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ đã thông minh nhanh nhẹn, trẻ tuổi đã được phụ hoàng khen ngợi, người lại đẹp, năm ấy bà mối đạp cửa nhà Nghiêm không ngớt. Phụ hoàng nói, Nghiêm Cẩn Ngọc là tài năng trị thế, nếu có thời gian chắc chắn sẽ được phong hầu bái tướng.

Biết rằng ta một lúc bốc đồng đã phá hủy tiền đồ của Nghiêm Cẩn Ngọc, lòng ta không khỏi xót xa. Tại sao khi ta quyết định hắn anh ta, lại biết mình đã phạm sai lầm.

“Xin lỗi.” Giọng ta run rẩy, cố nén không khóc.

Nghiêm Cẩn Ngọc ngạc nhiên, thấy ta mắt đỏ hoe, lúng túng lau nước mắt cho ta, “Ta không trách nàng.”

“Tại sao?” Được hắn ta dỗ dành, ta càng thấy ấm ức, những giọt nước mắt quý giá liền rơi xuống.

“Nàng vì ta mà mang tiếng xấu, ta đương nhiên phải cưới nàng.” Hắn ta nhẹ nhàng nói.

Hóa ra hắn ta vẫn chỉ vì lý do này…

Chứ không phải vì thích ta…

“Ta không thích mắc nợ ai, về kinh, ta sẽ hoà ly với ngươi, sau này ngươi an tâm làm tướng quân của mình. Danh tiếng gì đó, ta không cần ngươi trả.” Ta u sầu nói.

Khuôn mặt Nghiêm Cẩn Ngọc đang ôn hòa bỗng chốc cứng lại, ánh mắt phức tạp, “Nàng nói gì?”

“Hoà ly chứ gì.” Ta nghĩ hắn ta đang cảm động, “Ngươi tự do rồi.”

“Nàng nói lại lần nữa?”

Ta nghe thấy tiếng nghiến răng của Nghiêm Cẩn Ngọc.

“Hoà—”

“Tống Trạm!” Hắn ta hét lên, gọi thẳng tên ta.

Ta sợ hãi, run rẩy, “Ngươi phát điên gì vậy…”

Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc bừng lên lửa giận, mạnh mẽ ôm chặt eo ta, chỉ dùng một tay, dễ dàng kéo ta vào lòng, “Ta cưới ta, tuyệt đối không có chuyện hoà ly, càng không có chuyện ly thân, ta sớm bỏ ý nghĩ này đi.”

Ta không tin hắn ta yêu ta sâu đậm, chắc chắn lại là trách nhiệm đáng chết.

Trong lúc ta mơ màng, chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Ta có bao giờ nghĩ, sau này ta sinh con, làm sao giải thích với con rằng nó không có phụ thân?”

Ta đáp bừa: “Mới vài ngày thôi mà? Ngươi dám chắc một lần là trúng?”

Lời vừa dứt, ta nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm Cẩn Ngọc, ta cảnh giác nhìn hắn ta.

Ánh mắt này ta rất quen thuộc, mỗi lần hắn ta chuẩn bị hành hạ ta, hắn ta đều nhìn ta như vậy, sâu lắng và đầy tính xâm lược.

Ta nhanh trí, chủ động tấn công, “Hóa ra ngươi không hoà ly với ta chỉ vì con cái! Ta chỉ là công cụ để ngươi sinh con nối dõi!”

“Trạm Trạm, nàng hiểu ý ta mà, đừng hiểu sai.” Nghiêm Cẩn Ngọc nắm chặt cằm ta, mím môi, cúi đầu hôn lên.

Tên gọi thân mật này từ miệng hắn ta phát ra, vừa thân mật vừa mê hoặc. Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tên mà phụ hoàng đặt cho mình thật hay.