Chương 12 - Ta Gả Cho Anh Kỳ Phùng Địch Thủ
cửa vang lên.
Thư ký của Thẩm Vọng Tân xuất hiện trên màn hình.
“Hứa tiểu thư, Thẩm tổng hỏi cô có muốn chuyển đồ đến không? Nếu không muốn chuyển thì mua đồ mới cũng được.”
Nỗi lo lắng vừa rồi tan biến, tôi mở cửa, mỉm cười nói: “Vẫn là chuyển đồ đến vậy.”
Chuyện chuyển nhà bận rộn cả ngày.
Chiều tối, lúc chuẩn bị đi ăn với Thẩm Vọng Tân thì tôi đột nhiên bị sếp gọi lại tăng ca.
“Lần này là đơn hàng lớn của tập đoàn Giang thị, họ chỉ định phải Tiểu Hứa làm. Tiểu Hứa, nếu có khó khăn gì thì cứ hỏi các tiền bối.”
Tôi ngẩn người, “Tôi không tiện nhận...”
“Đây là yêu cầu của bên A, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Tiểu Hứa, cô cố gắng nhé.”
Có thể thấy, sếp cũng đang đau đầu vì chuyện này.
Tôi kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, gật đầu, “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vừa ra khỏi văn phòng sếp, tôi đã nhận được điện thoại của Giang Chi Hoài.
“Về thiết kế sản phẩm, tôi còn một vài yêu cầu muốn nói.”
Tôi hít sâu một hơi, nói với giọng điệu công việc: “Giang tổng, anh hoàn toàn có thể trao đổi với tôi qua email.”
“Không nói rõ được, gặp mặt nói.”
Cúp máy, tôi bực bội nhắn tin cho Thẩm Vọng Tân: “Giang Chi Hoài bị làm sao ấy, cứ đòi nói chuyện công việc với em, lại chẳng thể từ chối...”
Thẩm Vọng trả lời rất nhanh: “Được.”
Chỉ một chữ?
Lạnh lùng quá vậy?
Tôi thở dài, tìm một quán cà phê bình dân gần đó rồi gửi định vị cho Giang Chi Hoài.
Tám giờ tối, quán cũng không quá đông khách.
Giang Chi Hoài đẩy cửa bước vào, nhìn quanh quán rồi nhíu mày: “Cô chọn chỗ này à?”
“Tôi nghèo, ngại quá.”
Tôi lôi hết tài liệu ra, mở laptop: “Giang tổng, anh còn yêu cầu gì cứ nói.”
Giang Chi Hoài nghẹn họng: “Hứa Thức Sơ, cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?”
“Hiểu gì?”
“Tôi muốn với cô...”
“Xin lỗi, chỗ này có người không?”
Ánh sáng đột nhiên bị che khuất bởi một bóng người cao lớn, giọng nói lạnh nhạt đặc trưng của Thẩm Vọng Tân vang lên.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh.
Không gian giản dị của quán cà phê có phần lạc lõng với khí chất của anh.
Mắt tôi sáng lên, mỉm cười nhìn anh.
Giang Chi Hoài nghiến chặt răng hàm, “Cậu nhìn bằng mắt nào mà thấy ở đây có chỗ ngồi?”
Thẩm Vọng Tân thản nhiên kéo ghế bên cạnh tôi ra rồi ngồi xuống, “Đông người mà, thông cảm chút, ghép bàn thôi.”
Phía sau anh, trống không chẳng có một ai.
Giang Chi Hoài tức đến bật cười, “Đừng bảo tôi là cậu tình cờ gặp tôi ở đây nhé?”
“Thích uống cà phê không được à?”
Giang Chi Hoài cười lạnh, “Từ bé cậu đã chẳng uống cà phê hòa tan.”
“Tối nay muốn uống.”
Tôi và Thẩm Vọng Tân cùng nhìn chằm chằm Giang Chi Hoài, chờ đợi câu tiếp theo của anh ta.
Một người thì ra vẻ “Ngài có gì không hài lòng, cứ nói cho tôi biết.”
Người kia thì kiểu “Nói đủ chưa, khi nào thì đi?”
Giang Chi Hoài nhịn nhịn, rồi đột nhiên đá ghế, sải bước đi ra ngoài.
Cánh cửa quán kêu lên một tiếng kẽo kẹt thảm thiết như không chịu nổi cơn thịnh nộ của anh ta.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng xong.”
Thẩm Vọng Tân nhìn tôi, đáy mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Tôi nhào tới, dụi dụi vào anh, “Ân cứu mạng không thể báo đáp, tiểu nữ tử nguyện ý lấy thân báo đáp.”
Thẩm Vọng Tân khẽ ho một tiếng, “Đông người, về nhà hứa hẹn.”