Chương 6 - Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung
Ta soi gương suy nghĩ mãi không hiểu, chẳng lẽ nhìn ta dễ ăn hơn?
Hoàng thượng ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, ăn xong là đi, cũng không trò chuyện với ta.
So với phi tử, ta thấy mình giống đồ ăn trên bàn ăn sáng của hắn hơn.
Lý Đức Toàn cười híp mắt nói với ta, Hoàng thượng vốn không thích có người bên cạnh khi ăn cơm, đối xử đặc biệt với ta là vì thích ta.
Ta lập tức nhét vào tay ông ấy ít bạc, nhờ ông ấy nói tốt cho ta trước mặt Hoàng thượng.
Trong nửa tháng qua, Cố Tiệp dư Cố Tri Xuân được sủng ái, số lần nàng ta thị tẩm gần như sắp bằng số lần ta cùng Hoàng thượng dùng điểm tâm. Nghĩ đến nàng ta, ta chỉ biết thở dài, người ta như vậy mới đúng là phi tử, so với nàng ta, ta thực sự chỉ là công cụ ăn sáng mà thôi.
Tuy nhiên, nhờ có Cố Tiệp dư này thu hút oán hận, các phi tần trong cung nhanh chóng quên đi chuyện ta lần đầu thị tẩm ngủ lại Hợp Hoan điện, cũng không có tâm trí để nghĩ đến việc ta ngày ngày dùng điểm tâm cùng Hoàng thượng. Người duy nhất để ý đến ta chỉ có Cố Tri Xuân này.
Một buổi sáng trời trong nắng ấm, Lý Đức Toàn lại đến dẫn ta đi dùng điểm tâm với Hoàng thượng. Đi được nửa đường, đột nhiên Cố Tri Xuân xông ra.
Nàng ta hành lễ với ta, cười nói: "Khó trách Hoàng thượng thích gọi muội muội cùng dùng điểm tâm, hôm nay gặp muội muội, quả thật là sắc đẹp thay cơm."
"Tiệp dư khen nhầm rồi." Ta khiêm tốn đáp lại.
Nàng ta cười nói: "Ta muốn mời muội muội đến cung ta cùng dùng điểm tâm."
Tranh người với Hoàng đế... không, tranh đồ ăn?
Lý Đức Toàn vẫn còn ở đây, tỷ tỷ ngươi thực sự là gan to quá.
Nàng ta liếc nhìn Lý Đức Toàn, mỉm cười: "Như vậy xem ra, thật là không trùng hợp rồi."
Lý Đức Toàn thông minh khéo miệng mặt cười tủm tỉm như thường lệ: "Sao lại không, đúng là trùng hợp đấy."
"Ta cũng thấy vậy, thật là trùng hợp." Cố Tri Xuân đảo mắt, ta thoáng nghĩ, hình như có gì đó không đúng.
...
Một khắc sau, ngoài ta ra, còn có Cố Tri Xuân trang điểm tinh tế, mặc áo đỏ ngồi bên bàn ăn của Hoàng thượng.
Ta ngượng ngùng cười với Hoàng thượng, may là hắn không có vẻ không vui, bình tĩnh bảo người thêm một bộ bát đũa.
"Bẩm Hoàng thượng.” Cung nữ phía sau hắn khẽ nói: “Trong Hợp Hoan điện, bộ bát đĩa phù hợp với phẩm cấp phi tần chỉ có một bộ đang được Minh Tiệp dư sử dụng."
Khóe miệng ta lập tức bay lên trời, sánh vai với mặt trời.
Nàng ấy đang nói dối, ngày hôm qua ta còn lấy thêm một bộ để uống canh kia mà. Nàng ấy tuyệt đối không dám tự ý nói dối, vậy nên nhất định là Hoàng thượng bày mưu cho nàng ấy nói vậy.
Quả nhiên, Hoàng thượng không vạch trần lời nói dối của nàng ấy, chỉ lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
Ta vội vàng giả bộ làm người tốt: "Cái bát này cho tỷ tỷ, ta dùng đĩa là được."
Nàng ta gật đầu, cười cảm ơn ta.
"Hửm?" Hoàng thượng liếc nhìn ta, thản nhiên nói: “Không phải nàng thích uống canh sao?"
Ta ngẩn người, vẫn là Cố Tri Xuân phản ứng nhanh, cười nói: "Thần thiếp không thích uống canh, cái bát cứ để Minh Tiệp dư dùng đi."
Mặc dù bình thường Hoàng thượng dùng điểm tâm không thích nói chuyện, nhưng hôm nay không khí trên bàn ăn vô cùng nghiêm túc.
Cố Tri Xuân cố gắng bắt chuyện vài lần, Hoàng thượng không đều để ý đến nàng ta.
Ta theo thói quen muốn gắp thức ăn cho Hoàng thượng, nhưng lại lo sợ gây ra mâu thuẫn trên bàn ăn, đành phải cúi đầu chuyên tâm ăn cháo.
"Sao không ăn thức ăn?" Hoàng thượng ăn xong mới thong thả hỏi ta.
Ta nói: "Cháo ngon."
Sắc mặt Cố Tri Xuân không còn đẹp như lúc mới đến, nhưng vẫn cười gượng.
Hoàng thượng hừ một tiếng: "Ăn cơm với trẫm nàng không căng thẳng, hôm nay có Cố Tiệp dư nàng lại căng thẳng."
Ta lặng lẽ cười cười, ra vẻ ngượng ngùng.
Trong lòng lại trợn mắt, ngươi là người một nhà, còn Cố Tri Xuân, ta lại chưa từng ngủ với nàng ta.
"Trẫm phải xem tấu chương rồi." Hắn nói.
Ta dạ một tiếng: "Vậy thần thiếp trở về đây."
"Ừm.” Hắn khoát tay: “Các nàng đều đi đi."
Dường như Cố Tri Xuân có chút không cam lòng, mấp máy môi định nói gì đó. Nhưng thấy ta lặng lẽ lui ra, nàng ta đành phải đi theo.