Chương 5 - Ta Cùng Phi Tần Quậy Đục Nước Hoàng Cung

Tiểu Hoàng đế cúi đầu, giơ tay xòe ra trước mặt Đàn Khê: "Tiên sinh, trẫm thật sự biết lỗi rồi, lần sau trẫm thật sự không dám nữa..."

Tiểu Hoàng đế sám hối gần nửa canh giờ, không có câu nào lặp lại.

Ta nghiến răng ken két: "Đồ mặt dày."

Đàn Khê bị hắn làm cảm động, quả nhiên không đánh hắn. Tiểu Hoàng đế đắc ý nhìn về phía ta, dùng ánh mắt ra hiệu: Lêu lêu lêu, sao nào?

Ta cười lạnh một tiếng, giơ ngón giữa về phía hắn, thể hiện sự khinh bỉ với hành vi nhận lỗi của hắn.

Tiểu Hoàng đế tức đến trợn mắt dựng râu.

Đàn Khê nhàn nhạt nói: "Nếu vẫn chưa nhận ra lỗi lầm, ngày mai cũng không được ăn cơm."

Nụ cười của ta cứng đờ, không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống.

"Ta không tốt, ta kiểm điểm, ta sai rồi, ta có tội, là lỗi của ta, ta sẽ sửa đổi, xin ngài tha thứ cho ta."

Đàn Khê: "..."

Tiểu Hoàng đế: "..."

Từ chỗ Đàn Khê về cung đã gần nửa đêm. Tiểu Hoàng đế vừa đứng vừa ngủ, được bảy tám cung nữ khiêng đi.

Đàn Khê đi theo sau ta, ta vươn vai một cái, quay người nhìn lướt qua Đàm Khê: "Đại sư, ngài về đi."

Đàn Khê đứng thẳng tắp, ánh mắt từ mặt đất chuyển về phía ta, rồi lại nhìn về phía đám cung nữ đang khiêng Tiểu Hoàng đế đi xa dần. Cuối cùng, hắn ta thu hồi ánh mắt: "Tẩm điện của Hoàng hậu nương nương cách ta đây chỉ có hai trăm bước."

Ta gật đầu, nhưng không hiểu: "Ừm?"

Ánh mắt của hắn ta vẫn dịu dàng như nước, khẽ cong môi: "Ý thần là, thần sẽ đứng đây nhìn người về cung."

Ta ngẩn người.

Đàn Khê suy nghĩ một chút, lại mím môi nói: "Điện hạ không cần sợ, thần luôn ở phía sau người."

Ta hiểu ra, khẽ mỉm cười: "Được."

Ta xoay người định đi, nhưng liếc qua lại thấy có gì đó trên mặt Đàn Khê, bước chân dừng lại, ta lại quay người.

"Đàn Khê, ngươi đợi một chút."

Hắn ta nhìn ta, đáp: "Hửm?"

Hắn ta cao hơn ta nhiều, ta đến trước mặt hắn ta, nhón chân lên xem trên mặt hắn ta có gì. Đàn Khê có chút khó hiểu khi ta đột ngột tiến gần, sau đó vội vàng nói: "Điện hạ..."

Ta kéo tay áo hắn ta, ra hiệu "suỵt", rồi nói: "Đừng nói gì."

Đàm Khê cứng người, khi ta tiến gần thêm một chút, hơi thở của hắn ta cũng bắt đầu có chút run rẩy, hai tay đều đưa ra sau lưng.

Ta nhìn chằm chằm gò má hắn ta, giơ tay lên --

"Bốp" một tiếng, tát vào mặt hắn ta.

Đàn Khê bị ta đánh đến ngẩn người.

Ta lùi lại vài bước, xòe bàn tay cho hắn ta xem: "Trên mặt ngươi có con muỗi, ta đã đập c.h.ế.t nó rồi."

Đàn Khê chăm chú nhìn xác con muỗi trong tay ta, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn ta.

Ta gãi đầu: "Sao thế?"

Đàn Khê mím môi, hồi lâu sau khẽ lắc đầu.

Ta nhìn mặt hắn ta: "Đàn Khê, hình như ta đã tát sưng mặt ngươi mất rồi, nó đỏ lên rồi..."

Đàn Khê sững người, vội vàng che mặt lại, lùi về sau vài bước, liên tục lắc đầu: "Không, không có đâu, là do... do trời nóng quá... Ta còn có việc, ta... ta... ta đi trước đây..."

Đàn Khê chạy trối chết.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trời nóng ư?

Đang là giữa thu.

Ta mặc áo bông còn thấy lạnh, vậy mà hắn ta lại bảo nóng?

10

Hôm sau Đàn Khê không đến, thay vào đó là một ma ma mặt mũi dữ dằn. Vừa đến đã bắt ta chép nữ đức, nữ huấn, tam tòng tứ đức.

Ta ngậm bút trong miệng, bề ngoài ngoan ngoãn đồng ý, nhưng rồi ta ngồi vẽ con rùa lên giấy.

Vị trí của ta ở cạnh cửa sổ, đến đúng giữa trưa là nắng chói chang. Ta bị nắng chiếu đến hoa mắt, ngoẹo đầu buồn ngủ díp mắt. Ánh nắng làm cho mắt ta khó chịu, ta xoay đầu lại, trong giấc ngủ mơ màng không hiểu sao lại cảm thấy xung quanh mát mẻ hẳn.

Tay ta bị tê, vừa định ngồi dậy duỗi người thì ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Đàn Khê. Hắn ta quay lưng về phía ta, giơ một cánh tay lên, ống tay áo rộng vừa hay che được một mảng bóng râm cho ta.

Khó trách ta ngủ càng lúc càng thấy mát.

Ta dụi mắt, gọi hắn ta: "Đàn Khê!"

Bóng lưng Đàn Khê khựng lại.

Ta cười tươi nói: "Ngươi tốt thật đấy."

Từ góc độ của ta, chỉ thấy được khóe miệng hắn ta cong lên một đường cong nông, rồi không quay đầu lại bước nhanh rời đi.