Chương 9 - Ta Cùng Mẹ Chồng Trừng Trị Phu Quân Bội Bạc
Mẫu thân không tức giận, cũng không xúc động, chỉ lặng lẽ đứng ở đó.
"Hai vị quý thiếp đó là người của ngươi phải không?"
Hoàng thượng nghếch cổ: "Là người của trẫm thì sao, trẫm không lấy mạng ngươi, chỉ là làm cho thân thể ngươi suy yếu đi một chút mà thôi."
Mẫu thân hỏi ngược lại: "Vậy sao? Vậy ta phải cảm ơn ngươi vì đã không cho ta uống kịch độc? Ta đã làm sai điều gì? Ba vạn tướng sĩ đã làm sai điều gì? Mà phải bị tổn thương chỉ vì suy nghĩ của riêng ngươi? Ta ở tiền tuyến xông pha chiến trận, ngươi trốn ở phía sau cấu kết với Đại Hạ quốc bán đứng con dân của mình, lương tâm ngươi ở đâu!"
Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy, hai tay bám vào cũi sắt, tròng trắng mắt đầy tia máu.
"Bọn chúng cùng lắm chỉ là đám tiện dân, trẫm cho chúng c.h.ế.t là vinh hạnh của chúng. Trẫm là Hoàng đế, Trẫm không thể sai! Thuật Đế vương trị nước, một nữ nhân như ngươi thì hiểu cái gì?"
Mẫu thân bị chọc giận: "Ngươi gọi đây là thuật Đế vương trị nước?"
Nhìn mẫu thân và Hoàng thượng giằng co, ta nghĩ thế đạo cần phải thay đổi rồi.
Kẻ ngu xuẩn ích kỷ tư lợi, chỉ vì là nam nhân đã có thể ngồi lên ngôi vị đế vương.
Đây chính là tai họa của bách tính.
19
Ta đã áp giải Bùi Lạc từ nơi lưu đày trở về.
Đêm đêm khi thuốc độc phát tác, hắn ta bị hành hạ gầy rộc đến mức không nhận ra.
Vừa thấy ta, Bùi Lạc "huỵch" một tiếng quỳ trước mặt ta.
"Tha cho ta đi, cầu xin ngươi tha cho ta, ta thực sự biết sai rồi."
Bùi Lạc vừa nói vừa dập đầu.
Cả người như không biết đau vậy.
"Bịch bịch bịch" dập đầu, chẳng mấy chốc đã đập rách trán.
Máu tươi chậm rãi chảy dọc theo gương mặt, ta không nói dừng lại, hắn ta cũng không có ý định dừng.
Chỉ liên tục dùng cách dập đầu để cầu xin ta tha cho hắn ta.
Ta ngồi xổm trước mặt hắn ta, như cười như không hỏi hắn ta: "Thật sự biết sai rồi sao? Vậy ngươi nói xem sai ở đâu?"
"Sai ở. . . Ta đã không sớm lấy mạng ngươi!"
Bùi Lạc đột ngột lao về phía trước, định cắn vào cổ ta.
Hừ, cách này quả thực đủ nguyên thủy.
Ta sớm đã đề phòng hắn ta, thân thể nhanh chóng né sang một bên, hắn ta vồ hụt.
"Thế này mới giống ngươi chứ, ta đã nói ngươi sẽ không dễ dàng từ bỏ mà."
Bùi Lạc hoàn toàn trở nên điên cuồng, giọng khàn đặc như dã thú.
"Ta vốn không hề sai! Ta sủng ái người trong lòng ta thì có gì sai! Ngươi và con cái của ngươi đều đáng chết!"
Ta không giận cũng không bực, ngược lại cười hì hì tiếp tục nói chuyện với hắn ta.
"Nhân việc ngươi hận ta như vậy, chia sẻ với ngươi một tin tốt nhé."
Bùi Lạc thay đổi bộ dạng ngoan ngoãn vừa rồi, vẫn là ánh mắt căm hận quen thuộc đó.
Rất tốt, cứ giữ nguyên thế.
Ta sắp bắt đầu đ.â.m vào tim đây.
"Thực ra, ngươi là Ngũ Hoàng tử của Đại Hạ quốc."
Bùi Lạc không tin.
Ta lập tức kể lại hết từ đầu đến cuối chuyện Hoàng thượng cấu kết với Quốc quân của Đại Hạ quốc cho hắn ta nghe.
"Ta thật sự là Ngũ Hoàng tử sao?"
Bùi Lạc d.a.o động rồi.
"Phải đấy, ngươi vốn là đích tử của nguyên hậu, cả Đại Hạ quốc đều là của ngươi. Ngươi đáng lẽ phải là vị Hoàng đế tiếp theo."
Đáy mắt Bùi Lạc lóe lên tia điên cuồng.
"Đáng tiếc thay, mẫu hậu ngươi đã bị một chén thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t rồi. Ngươi nói xem cha con các ngươi có phải là nhất mạch truyền thừa không? Đều sủng thiếp diệt thê như nhau, đều muốn đầu độc chính thê như nhau."
"Nhưng mà, theo như ngươi nói, phụ hoàng ngươi cũng chẳng có gì sai. Ông ta cũng chỉ là sủng ái người trong lòng mình, là ngươi và mẫu hậu ngươi cản đường mà thôi. Nói cho cùng, là ngươi không xứng, cũng không có cái phúc ấy."
Mặt Bùi Lạc xanh rồi trắng, trắng rồi đỏ.
Hắn ta như phát điên ôm lấy đầu, vừa khóc vừa cười gào thét: "Ta đáng lẽ phải là Hoàng thượng! Ta là đích tử! Đích tử mà!"
Không chịu nổi đả kích như vậy, Bùi Lạc bỗng trở nên điên điên dại dại.
Ta đột nhiên thấy chẳng còn gì thú vị.
20
Bảy tháng sau, mẫu thân một trận đánh hạ Đại Hạ quốc. Bắt sống được Quốc quân địch quốc.
Ngày về kinh, ta sớm đã đứng ở cổng thành.
Mẫu thân cưỡi bạch mã, từ xa phóng đến. Như tiên nữ khoác trên mình vầng hào quang, chói lọi khiến người ta không thể rời mắt.
Việc đầu tiên khi mẫu thân trở về, chính là bắt Bùi Lạc và người cha ruột của hắn, cùng c.h.é.m đầu thị chúng.
Những món nợ không tính được khi còn sống.
Sau khi c.h.ế.t hãy cùng nhau tính từ từ.
Còn về ca ca ruột của bà ấy, cứ để cả đời ở trong địa lao làm bạn với lũ chuột đi.
21
Mẫu thân nói muốn truyền ngôi vị cho nhi tử của ta, nhưng đã bị ta từ chối.
Đây không phải là việc người thường kế thừa gia sản, mà là đại sự liên quan đến thiên hạ muôn dân trăm họ.
Người ngồi ở vị trí đó, phải có trách nhiệm với bách tính. Nhi tử của ta còn đang b.ú sữa, chờ nó lớn lên có rủi ro quá lớn, tính bất ổn cũng lớn. Nó không có bản lĩnh đó.
Giang sơn là do mẫu thân đánh được, ngôi vị đế vương nên để mẫu thân ngồi.
Bách tính cần minh chủ. Nữ nhi trong thiên hạ cũng cần một tấm gương.
Mẫu thân vốn là nạn nhân của quan điểm "nữ nhi không được xuất đầu lộ diện".
Sao có thể khăng khăng giữ lối cũ.
Chẳng qua là vì bà ấy yêu thương ta, nên mới tính toán cho ta mà thôi.
Ngôi vị đế vương phải để người có tài năng ngồi, mẫu thân xứng đáng.
Nữ nhi trên đời có đến ngàn vạn người, mỗi người đều có cách sống riêng của mình. Phò trợ phu quân giáo dưỡng nhi tử không phải là sai, buôn bán làm quan cũng được. Chỉ cần kiên trì làm bản thân tỏa sáng, tập trung vào bản thân mình là đủ rồi.
Cũng mong về sau, không còn những vấn đề vô vị như chính thê và người trong lòng ai được thiên vị hơn.
Có mẫu thân dẫn đường phía trước, các nữ hài tử hãy dũng cảm xông lên!
Không thử sao biết được có được hay không chứ?
Hết
----------------------------------------------------
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện | Thê Tử Yêu Kiều Tựa Hổ Báo | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể tìm đọc theo tên truyện nhé!
Ta là đích nữ của Thừa tướng phủ, nhưng đến năm tuổi mới biết nói, ai ai cũng gọi ta là đồ ngốc.
Thứ muội Tô Minh Lộ nói với ta rằng, ta bị cha ta ném đến ngốc nghếch, vì ông ta tin rằng ta là đứa con hoang do mẹ ta tư tình với người khác sinh ra.
Sau khi mẹ ta qua đời vì khó sinh, cha ta ném ta vào am ni cô để ta tự sinh tự diệt, mãi đến khi ta đến tuổi cập kê mới đón ta về.
Không phải vì ông ta nhớ đến tình phụ tử, mà là vì Bình Nam Vương thế tử Lâm Phong đến cầu hôn. Hôn ước này là do mẹ ta và Bình Nam Vương phi đã định ra từ khi còn là bạn thân nơi khuê các.
Ngày ta được đón về Tô gia, phật đường ở am ni cô "không cẩn thận" bị cháy, họ đều bị thiêu c.h.ế.t hết rồi.
- Thê Tử Yêu Kiều Tựa Hổ Báo -