Chương 8 - Ta Có Hai Phu Quân Một Người Là Ma Một Người Là Giả
Nàng hạ cho ta một loại cổ gọi là “thực tâm cổ”, khiến ta mỗi lần sắp đối đầu với Lan Cẩm Ngọc thì liền phát bệnh dữ dội, đau đến lăn lộn trên đất.
Huynh trưởng ta dù sao cũng là đích tử, lại có thể trọng dụng, phụ thân vẫn còn giữ chút để tâm, kế mẫu không dám tùy tiện ra tay.
Còn ta thì khác, ta chẳng qua là một quân cờ chờ gả đi, là một cái giá mặc cả.
Cho nên, từ lâu ta đã phát giác dị thường, bí mật mời danh y, tự mình cắn răng mổ bụng, lôi con cổ trùng ấy ra khỏi tim.
Ta đỏ mắt quỳ dưới chân tổ mẫu, đặt con cổ trùng đầm đìa máu tươi trước mặt bà, dập đầu mà khẩn cầu:
“Tổ mẫu cứu cháu, xin người cứu lấy cháu gái…”
Ánh mắt ta mang theo tia khẩn thiết, tựa như hài tử chưa từng hiểu thế sự.
Kỳ thực ta đã sớm bôi thuốc vào bức bình phong trong phòng tổ mẫu, khiến bà mỗi đêm đều gặp ác mộng, nhớ lại cảnh mẫu thân ta khi còn sống.
Trang điểm của ta lại mô phỏng y hệt mẫu thân—hiền lương, nhu hòa, hiếu thuận—tổ mẫu động lòng thương cảm:
“Thật quá đáng! Thị nữ họ Thẩm kia lại dám hạ cổ! Hài tử, yên tâm đi, tổ mẫu nhất định sẽ vì con mà chọn một mối lương duyên thật tốt, gả con đi sớm một chút, cũng coi như tránh xa bể khổ này.”
Mà hôm nay, chính là ngày ta chờ đợi.
Nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa ở bên ngoài trông thấy toàn bộ tình cảnh, lập tức quay về bẩm báo.
Thân mẫu Trưởng công chúa từng vì dính líu vu cổ mà chịu tội, cả nàng và Thánh thượng đều hận thấu xương loại thủ đoạn tà ác này.
Lan Cẩm Ngọc sợ ta chưa đủ đau, liên tục điều khiển cổ trùng, muốn ta chết trong thống khổ.
Ta vừa diễn bộ dạng sống không bằng chết, vừa mong nàng ra tay càng tàn độc càng tốt.
Chỉ không biết, đến cuối cùng, nàng có chịu nổi hậu quả của việc thúc cổ đến phát cuồng không.
Thấy ta “hôn mê” bất tỉnh, Hạ Lâm Thu đắc ý định tiến tới cào rách mặt ta, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng hàn khí bỗng ập đến sau lưng.
Hạ Lâm Thu toàn thân nổi da gà, quay đầu hoảng loạn, gào lên:
“Ai đó? Là ai?!”
Lan Cẩm Ngọc bị nàng dọa giật mình, tiện tay tát nàng một cái:
“Thét cái gì mà thét như gặp quỷ!”
Chữ vừa dứt, liền có tiếng khóc than ai oán từ nơi không thấy bóng, hai người sợ đến mức ôm chặt lấy nhau run bần bật.
Phó Cẩm Thanh phiêu phù giữa không trung, giương giọng rống lớn, dọa hai nữ nhân kia mặt cắt không còn giọt máu, hét đến mức chính hắn cũng phải bịt tai lùi về phía sau ta trốn.
Thấy chưa, đến quỷ cũng sợ các ngươi.
Phó Cẩm Thanh liếc hai nàng một cái đầy chán ghét, sau đó che tai rúc sau lưng ta.
Ta: ?
Chuyện này… có hợp lý chăng?
Hắn nhỏ giọng oán thán với ta:
“Ồn quá, thật chẳng chịu nổi.”
Ta tốt bụng đề nghị:
“Vậy hay chàng dọa họ ngất luôn đi, hoặc dọa chết càng hay, cho đỡ phiền.”
Hắn khựng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền vọt tới trước mặt hai người kia, quát lớn:
“Độc phụ, chịu chết đi——”
Aizz, thiếu niên tướng quân cốt cách gang thép, đến cả làm quỷ cũng khí thế hừng hực như sấm rền.
Ngươi không biết giả âm u sao? Làm quỷ thì phải có cái cảm giác ẩm ướt rờn rợn mới đúng chứ!
Lan Cẩm Ngọc bị dọa đến mức vung tay loạn xạ, nhưng toàn bộ cái bạt tai lại quất lên mặt Hạ Lâm Thu.
Hạ Lâm Thu nhìn vết máu trên má mình đầy khó tin, lập tức nổi cơn thịnh nộ, quay ra đánh trả.
Hai người túm tóc nhau đánh đến tối tăm trời đất, ta ở bên nhìn mà thấy thú vị vô cùng.
Phó Cẩm Thanh ngồi bên cạnh ta, như đứa trẻ đòi khen, ngẩng cằm đầy đắc ý:
“Ta đã làm theo lời nàng, từ sớm đã lén hạ cổ lên kế mẫu của nàng rồi.”
Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang nhe răng cười lấy lòng, ta thuận tay ban cho một nụ cười nhạt.
Hắn lập tức sung sướng bay vòng vòng khắp phòng như chó con được xoa đầu.
Hai nữ nhân kia nhìn thấy một hồn ma tuấn tú bay lượn trong phòng, hoảng hốt đến mức trợn trắng mắt mà ngất lịm.
Còn việc vì sao Phó Cẩm Thanh lại vui mừng như chó con thế này, tất nhiên là bởi trước đó đã bị ta mắng cho một trận te tua.
Lúc đầu, khi ta phát hiện hắn có thể chạm được vào vật mang âm khí, ta liền bảo hắn đi hạ cổ.
Kết quả, hắn nghiêm mặt chính nghĩa rằng:
“Ta là nam tử Phó gia, thân mang khí cốt sắt thép, sao có thể làm loại chuyện ti tiện ấy? Cho dù có chết vạn lần, ta cũng quyết không làm!”
Ta mặt không cảm xúc chỉ vào cái thân ảnh đang lơ lửng của hắn:
“Hiện tại ngươi ngay cả tiểu nhân cũng chẳng tính là, ngươi là quỷ.”
Hắn vẫn hùng hồn như pháo nổ:
“Đã làm người thì phải là anh hùng, chết rồi cũng là quỷ hùng! Việc này ta tuyệt không thỏa hiệp!”
Sau đó…
Ta lạnh nhạt không thèm để ý tới hắn ba ngày, mỗi ngày đều nũng nịu với tên giả mạo Phó Cẩm Thanh kia.
Ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra?
Hắn bỗng nhiên… biết làm tiểu nhân rồi đó!
Phó Cẩm Thanh bùng nổ giữa không trung:
“Chỉ là đi hạ cái cổ thôi mà! Có cần đối xử với ta như vậy không? Ta làm! Ta đi làm được chưa!”
Nhưng ta vẫn không thèm để ý tới hắn, còn đem cổ trùng giấu đi.
Hắn đành phải nửa đêm mò mẫm khắp nơi lục lọi, miệng lẩm bẩm:
“Nó đâu rồi? Rốt cuộc ở đâu chứ… Sao tìm hoài chẳng thấy…”
Đêm đen gió lớn, con mèo núp dưới gầm giường suýt nữa thì dựng hết lông, run cầm cập như sàng sẩy, sợ đến mức tưởng rằng hắn đang tìm mình.
12.
Ta cho mỗi người bọn họ uống một viên độc dược, rồi vỗ vỗ tay chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nghĩ tới Trưởng công chúa tất nhiên sẽ không tha cho bọn chúng, mà dẫu có không chết, thì thứ độc này cũng đủ để khiến chúng sống không bằng chết.
Chỉ là đột nhiên, sau lưng ta lại lạnh buốt.
Phó Cẩm Thanh cái tên hỗn đản kia, lại dám trêu chọc ta!
Ta giận dữ quay đầu định quát cho một trận, lại phát hiện phía sau không có ai cả.
Một dự cảm bất tường đột nhiên dâng lên trong lòng.
Một luồng khí lạnh lướt qua ta bất giác rùng mình, trong đầu chợt hiện lên một điều quái lạ—
Hôm nay tại sao Phó Cẩm Thanh lại có thể để Hạ Lâm Thu và Lan Cẩm Ngọc trông thấy?
Ý nghĩ ấy vừa hiện, ta liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chú chó nhỏ đang chơi đùa một mình giữa đám cỏ.