Chương 7 - Ta Chỉ Là Một Kẻ Thay Thế Nhưng Đã Mang Long Thai
Rồi mới quay lại, lớn tiếng đáp trả: “Ngươi mới là nha hoàn ấy!”
Lúc ấy, ta chạm vào y phục trên người chàng, phát hiện chất liệu khác thường, biết ngay thân phận chàng chẳng tầm thường.
Hơn nữa, ta lại để nước trái cây dính lên áo chàng, mà người như thế, tính khí át hẳn chẳng dễ chịu.
Không chừng sẽ tìm ta để tính sổ.
Thế nên ta nhân lúc chàng chưa kịp phản ứng, lập tức bỏ chạy khỏi đó.
Nhưng về sau, ta lại thấy hối hận. Nhỡ đâu chàng lục tung phủ Tể tướng để tìm ta, ta biết trốn đi đâu?
Nhất là khi y phục chàng mặc, còn quý hơn cả của trưởng tỷ ta.
Sau vài ngày nơm nớp lo sợ, chắc chắn chàng không định báo thù, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mãi về sau ta mới biết, chàng lại chính là Thái tử điện hạ được hoàng đế đương triều sủng ái nhất.
Người mà trưởng tỷ ta khát khao muốn gả.
Theo năm tháng trôi qua dung mạo ta cũng thay đổi.
Chàng hẳn đã chẳng còn nhớ ta.
Ta thừa hưởng nét đẹp từ mẫu thân, dung nhan trời ban.
Thế nên, khi đến tuổi cập kê, ta bị giam lỏng trong nhà, chỉ vì trưởng tỷ sợ ta đoạt đi ánh hào quang của nàng.
Mãi mới tìm được cơ hội lén lút trốn ra ngoài, nào ngờ lại chạm mặt Thái tử.
Ta sao có thể không nhân cơ hội này lợi dụng chàng?
Tuy trong quá trình có chút sai sót, nhưng kết quả mới là điều trọng yếu.
Hiện tại trưởng tỷ bị nhốt trong phòng củi, ta đuổi người canh gác đi, đến gặp nàng lần cuối.
Khi trước nàng từng cầm tro cốt mẫu thân ta nhốt ta lại, nhục mạ ta, lúc ấy nàng có từng nghĩ đến hôm nay?
Trưởng tỷ bị đánh đến thoi thóp hơi tàn, nằm sõng soài trên đất, vừa trông thấy ta bước vào.
Lập tức phun một ngụm máu, cười lạnh một tiếng.
“Ngươi tới để cười nhạo ta sao? Tiếc thay ta chưa chết, ngươi hẳn thất vọng lắm phải không?”
Ta ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm nàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt từng sỉ nhục ta và mẫu thân, nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải.
Cuối cùng khẽ lắc đầu.
“Sao lại thất vọng? Ta đích thân đến tiễn tỷ một đoạn đường kia mà.”
Đồng tử nàng lập tức mở to, cả thân mình run rẩy lùi về phía sau.
“Không thể nào! Ngươi làm vậy, phủ Tể tướng sẽ không tha cho ngươi!”
“Còn có Thái tử! Thái tử cũng sẽ không tha cho ngươi! Ta là Thái tử phi của chàng!”
Đến nước này mà nàng vẫn còn không quên đem quyền thế ra uy hiếp, ta chỉ thấy nực cười, xoay người bước đến bên hộp đồ ăn, cầm lấy chén rượu độc.
Đưa cho nàng.
“Hy vọng sau khi chết, trưởng tỷ vẫn còn có thể nghĩ như thế.”
Ta nheo mắt, nhàn nhạt cười.
Ánh trăng theo khe hở trên mái rơi vào phòng củi, gió nhẹ thổi qua cuốn theo bụi mù lửng lơ trong không khí, trông mộng ảo vô cùng.
Thấy ta chẳng hề để tâm tới lời đe dọa, nàng hoảng loạn thực sự.
Gương mặt từng mỹ lệ đoan trang lúc này đã vỡ nát, để lộ chân dung dữ tợn đáng sợ, nàng lết tới quỳ rạp dưới chân ta, dập đầu không ngừng.
Nàng cầu xin:
“Muội muội ngoan, dù sao ta cũng là tỷ tỷ ruột của muội, tha cho ta một con đường sống!”
“Ta không giành nam nhân với muội nữa! Ta sẽ lập tức hòa ly với Thái tử! Phải, ta lập tức hòa ly! Muội đại từ đại bi tha cho ta lần này!”
“Ta cầu xin muội, xin muội hãy tha cho ta!”
Chẳng mấy chốc, nền đất đã nhuộm đầy máu đỏ, ta ghê tởm đạp nàng ra.
“Lúc trước tỷ đem ta gả cho quản sự trong phủ Tể tướng, sao không nhớ tới tình thâm tỷ muội?”
“Những ngày ta sống ở phủ Tể tướng khổ cực ra sao, chẳng phải tỷ là người rõ hơn ai hết đó sao?”
“Trưởng tỷ, nay tỷ còn có tư cách gì để ta tha cho một con đường sống?”
Lời nói càng lúc càng kích động, ta nâng chén rượu độc, bóp cằm nàng muốn ép nàng uống vào, lại bị Thái tử kịp thời ngăn lại.
“Dừng tay!”
Thân mình ta cứng đờ tại chỗ, dù không cần soi gương đồng, ta cũng biết sắc mặt mình lúc này chắc hẳn vô cùng khó coi.
“Thái tử điện hạ cứu thiếp! Thiếp vẫn là Thái tử phi, nữ nhân điên này muốn giết người!”
Trưởng tỷ thừa cơ vùng khỏi tay ta, ta thu lại ánh mắt thất vọng, trơ mắt nhìn nàng chạy đi mà chẳng buồn đuổi theo.
Nàng lảo đảo bò đến bên Thái tử, lại bị chàng đá cho một cước.
Trưởng tỷ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Thái tử đầy khó tin, trong mắt vẫn còn sót lại tia hy vọng cuối cùng.
“Thái tử điện hạ…”
Nàng nghẹn ngào, “Thiếp là Thái tử phi mà! Là người được danh chính ngôn thuận cưới hỏi mà!”
“Từ nhỏ thiếp đã đem lòng ái mộ Thái tử điện hạ, được gả cho người là ước nguyện cả đời của thiếp!”
Lời nàng nói đến mức ấy, đến ta cũng suýt rơi lệ cảm động.
Ta đưa mắt từ trưởng tỷ chuyển sang nhìn Thái tử, chỉ thấy chàng chau mày, lộ rõ vẻ ghê tởm, rút kiếm bên hông, kề ngay cổ nàng.