Chương 7 - Suỵt, đừng lên tiếng!
Lúc này, hắn đã đổi sang bộ quần áo khác. Dáng vẻ cũng vô cùng tự nhiên… Tôi mới chợt nhận ra tên này chính là bà con dòng họ rất xa của Lục Cẩn.
"Kế hoạch của mấy người là gì? Hù cho tôi phát điên lên sao?" Tôi cảnh giác nhìn Lục Cẩn.
Người đã từng kề cận bên gối năm nào giờ lại khiến tôi có cảm giác xa lạ đến thế…
"Hân Hân! Em đừng kích động, em còn nhớ…" Lục Cẩn do dự muốn nói lại thôi, mãi đến mấy giây sau mới lộ vẻ mặt đắng chát nói: "Em còn nhớ Đậu Đậu c.h.ế.t như thế nào không?"
Đầu của tôi nháy mắt liền nổ tan tành!!!
"Đậu Đậu c.h.ế.t hả?!!!" Tôi không tin nổi nhìn Lục Cẩn.
"Ừ! Hân Hân, em không nhớ rõ sao?" Nét mặt của Lục Cẩn ngập tràn đau khổ: "Đậu Đậu… bị em gi.ế.t rồi!"
"Nhưng mà là lỡ tay thôi!"
Còn chưa đợi tôi kịp lên tiếng thì Lục Cẩn đã vội vàng bổ sung thêm.
Làm sao có thể chứ?!!!
Đậu Đậu là con trai tôi! Tôi làm sao có thể gi.ế.t thằng bé được?!!!
"Em không nhớ sao Hân Hân? Vậy em xem cái này đi!" Lục Cẩn đưa cho tôi một tờ báo.
Tờ báo đó đã được xuất bản một tháng trước, trang bên cạnh có báo cáo về một sự kiện đặc biệt: Bởi vì con của mình quá quậy phá nên một người mẹ đã lỡ tay làm c.h.ế.t đứa trẻ!!!
Bức tranh được gắn minh hoạ thế mà lại là bức ảnh đen trắng tôi từng thấy trong quyển truyện nơi chiếc tủ kia.
Hóa nó thật sự là ảnh thờ!!!
Mỗi mạch m.áu trên người tôi đều đang co giật. Tôi nhớ ra chuyện vào ngày hôm đó rồi!!!
Tôi là một bà mẹ nội trợ, còn Đậu Đậu thì là con trai của tôi. Năm nay thằng bé được ba tuổi nên vô cùng nghịch ngợm. Bình thường tôi đều không nỡ đánh nó nhưng vào ngày hôm ấy, thằng bé lại dám thả ruồi vào trong cơm của tôi!
Lửa giận cùng nỗi chua xót giao thoa hoá thành những cái tát tai liên tiếp.
"Á!!!!!!!" Tôi điên cuồng đánh vào đầu mình. Hối hận đã tuyệt đối không còn đủ để hình dung về cảm xúc lúc này của tôi!
"Hân Hân!!! Em đừng như vậy!" Lục Cẩn chạy tới ôm chầm lấy tôi: "Anh đã đi hỏi luật sư, nếu như bệnh viện giám định ra tinh thần của em bị rối loạn thì sẽ được phán vô tội mà!"
Rối loạn tinh thần! Tôi dường như đã nghe được một bí mật cực kỳ vĩ đại.
"Chúng ta đã không còn Đậu Đậu! Anh càng không thể để mất luôn cả em…" Lục Cẩn nghẹn ngào nói với tôi.
"Nên anh muốn làm cho em phát điên?" Tôi vẫn rất khó để có thể tiếp nhận được chuyện này.
"Việc giám định bệnh trạng sẽ vô cùng sát sao, gần như không thể làm giả được đâu!" Lục Cẩn càng ôm tôi chặt hơn khiến tôi có cảm giác như bị nghẹn thở.
"Tại sao em không nhớ được gì vậy?" Tôi có chút kháng cự, tránh ra khỏi cái ôm của Lục Cẩn.
"Anh đã đi tra tài liệu. Cái này gọi là tính thích ứng với nỗi đau! Khi một người bị nhận phải sự kích thích quá lớn thì bản năng sẽ tự biết bảo vệ mình, lựa chọn lãng quên những hồi ức có thể làm tổn thương đến bản thân."
"Là… Là em đã lỡ tay… gi.ế.t c.h.ế.t Đậu Đậu thật sao?" Tôi nhìn chằm chằm Lục Cẩn, bởi vì bối rối mà có chút cà lăm.
Tôi thật sự hy vọng anh sẽ lắc đầu. Nhưng sau khi trầm mặc ít lâu, anh lại nặng nhọc g ật đầu.
"Vậy… để em đi tự thú." Áy náy cùng hối hận đã hoàn toàn chiếm lấy con người tôi.
Tôi không muốn, cũng không có lý do gì để trốn tránh sự chế tài của pháp luật.
"Không được!!!" Giọng của Lục Cẩn vang lên dữ dội. Trong ánh mắt còn hiện lên vẻ hỗn loạn chưa kịp che giấu kỹ, dù chỉ thoảng qua một giây thôi nhưng vừa khéo lại bị tôi phát hiện.
"Hân Hân! Đậu Đậu đã c.h.ế.t rồi, anh cũng không muốn mất đi em. Đều tại anh không tốt! Là anh không tốt nên mới lơ là em với Đậu Đậu như vậy! Anh không thể lại khiến cho em phải ngồi tù!" Giọng nói của Lục Cẩn ngày càng nhanh nhưng căn bản không hề dám nhìn vào tôi.
"Vậy chẳng lẽ em phải xem như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Đậu Đậu c.h.ế.t rồi!!! Là em đã tận tay gi.ế.t c.h.ế.t con…" Nghĩ đến việc này, lòng tôi lại đau như d.a.o cắt, rơi nước mắt đầy mặt.
Lục Cẩn nhíu mày xoắn lại vào nhau.
Tôi quay mặt đi không muốn nhìn anh. Nhưng ngay vào giây phút tôi quay đầu đi đó thì một cơn đau nhói bỗng từ gáy truyền đến… Tôi cứng ngắc xoay người nhìn cánh tay đang giơ lên giữa không trung của anh ta.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã bị trói gô vào ghế. Trên miệng bị dán chặt băng dính khiến tôi không thể phát ra âm thanh. Tôi không xác định được rằng mình đang ở nơi nào…
Ở đây dường như là trong kho lạnh. Cảm giác rét buốt nồng đậm xung quanh một cách bất thường, còn có mùi tanh của cá lởn vởn bên trong không khí.
Tôi chỉ mặc một lớp áo mỏng liền cảm thấy toàn thân đông cứng đến đờ người. Tôi đột nhiên ý thức được… Chỗ này hình như là kho đông của Lục Cẩn!!!
Đúng rồi!
Lúc ở đây còn đang trong giai đoạn bố trí sắp xếp thì tôi cũng từng đi qua nơi này. Nhưng kể từ khi sinh ra Đậu Đậu thì tôi rất hiếm khi tới thăm siêu thị.
Lục Cẩn trói tôi rồi nhốt trong kho đông lạnh sao?