Chương 5 - Suỵt, đừng lên tiếng!

Hình ảnh này cực kỳ man rợ. Lục Cẩn đang cầm búa, hung ác dữ tợn bước tới chỗ hai mẹ con. Còn tôi và Đậu Đậu thì chỉ có thể co quắp người rút vào trong góc.

 

Bụng dạ tôi phát run, da đầu cũng trở nên tê dại. Tôi bối rối đọc câu chuyện xưa này…

 

Cốt truyện rất ngắn gọn. Đại khái chính là Lục Cẩn bị ác ma nhập nên muốn c.h.é.m c.h.ế.t tôi và Đậu Đậu. Nhưng quỷ quái chính là những tình tiết và tên gọi trong đó đều hoàn toàn trùng khớp với hiện thực!

 

Tôi càng xem càng sợ hãi, cơ thể cũng bắt đầu phát run. Tôi mất tự chủ liếc mắt nhìn tấm tranh minh hoạ kia… Trong nháy mắt, m.á.u huyết toàn thân như cô đọng. Rõ ràng vừa rồi khi tôi nhìn thấy tấm ảnh thứ nhất thì đều là từ bên sườn mặt, nhưng bây giờ, bọn họ lại đều quay đầu nhìn trừng trừng về người đang giở sách ra là tôi!

 

Sắc mặt của cả ba quái dị, cứ như là đang xuyên qua sách nhìn chằm chằm vào người ta. Đồng thời, tôi ở bên trong tranh còn đang nhếch miệng cười sâu xa nhìn tôi ở bên ngoài. Nụ cười càng lúc càng nở ra tươi rói, bờ môi đỏ au tựa như đang muốn ăn thịt người. 

 

Tôi cuống quýt đóng sách lại, mồ hôi ở trên trán nhỏ từng giọt nặng trĩu tí tách xuống…

 

"Đùng! Đùng! Đùng!"

 

"Con điếm! Mở cửa ra nhanh lên, ai cho mày khoá cửa hả?"

 

Tiếng đập cửa của gã kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

 

Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa, tim suýt nhảy lên tới cổ họng.

 

"Đừng ra, ông ấy sẽ gi.ế.t cô!" Đứa nhóc đột nhiên chụp lấy tay tôi, trong mắt ánh lên sự thương hại phức tạp.

 

"Đó là ba của con sao?" Tôi dò hỏi.

 

"Không phải!" Thằng bé chần chừ, thái độ có chút xoắn xuýt cùng thống khổ nhưng đến cuối cùng vẫn lắc đầu.

 

Tên đó không phải ba của thằng bé! Vậy hắn là ai?

 

"Con đi*m! Mau mở cửa ra!!!" 

 

Cánh cửa đã sắp bị đập đến hư, tôi chỉ có thể theo bản năng dùng cơ thể của mình gắt gao chặn lại.

 

"A!!! Đừng tới đây…" Đột nhiên, tiếng hét của gã vang lên chói tai.

 

"Con đi*m! Mày mau mở cửa ra! Nhanh lên! Nhanh lên coi!!!" Giọng của gã ngày càng gấp gáp, giống như là đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng đến cực điểm.

 

"Hân Hân! Hân Hân! Mau mở cửa ra! Anh xin em đấy… Cứu anh với! Mau cứu anh với!..." Tiếng đập cửa vang lên so với vừa rồi đã mạnh tay hơn nhiều, giọng của gã gần như thành cầu khẩn…

 

Nhưng tôi vẫn không dám mở cửa!

 

Trên cửa của phòng ngủ nhỏ không có gắn mắt mèo nên hiện giờ tôi cũng không có cách nào để quan sát bên ngoài. Tiếp đó, tôi nghe được một tiếng thét thảm thiết của đàn ông vang lên, sau đó liền không còn bất cứ âm thanh gì nữa.

 

Qua hồi lâu sau, bên ngoài phòng yên tĩnh không còn tiếng động.

 

Tôi khẽ hé cửa ra thật nhỏ… Bên ngoài phòng tối om đen kịt, yên tĩnh đến mức khiến tóc gáy cũng phải dựng đứng.

 

Tôi đẩy rộng cửa ra hoàn toàn rồi đi mở đèn.

 

Ngoài phòng vắng lặng không có ai, chỉ còn sót lại nơi cửa phòng là một vũng m.áu. Vết m.áu có hơi khô cạn, hiện dấu vết như đã từng được lau qua...

 

Có người đã gi.ế.t gã đàn ông đó, còn thủ tiêu cái xác à?

 

Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ đến đổ mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả tóc. Nhưng hiện giờ chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm nhiều đến vậy, chạy trốn mới càng hệ trọng hơn!

 

Tôi vội vàng chạy thật nhanh đến chỗ cửa lớn nhưng lại phát hiện ra nó đã sớm bị khoá kín mà với chìa khóa của tôi thì không thể mở ra.

 

Tôi lại nhìn qua cửa sổ, cũng là bị khoá kín rồi!

 

Tôi vừa gấp lại vừa hoảng đành chộp lấy bình hoa nơi phòng khách đập vào tấm kiếng trên cửa sổ. Sau một tiếng vang thật lớn thì chỉ có bình hoa bị vỡ nát còn khung cửa kiếng lại chẳng suy suyển chút nào.

 

Tôi gần như muốn phát điên, áo quần cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

 

Cửa kiếng nhà tôi không thể nào cứng rắn đến vậy, đây chỉ có thể là kiếng chống đạn.

 

Giờ phút này, tôi càng thêm khẳng định đây chắc chắn không phải là nhà tôi!

 

Vậy thì đây là ở đâu? Và tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?

 

Đầu óc của tôi trống rỗng, gần như suýt bật khóc.

 

Gã đóng vai Lục Cẩn cứ như vậy đột ngột biến mất, chỉ còn sót lại một vũng m.áu. Hay là nói, trong phòng này vẫn còn ẩn giấu một người mà tôi không biết được là ai?

 

Hắn đã gi.ế.t gã kia sao?

 

Tôi rã rời ngồi trên đất, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

 

A! Đúng rồi! Còn có đứa bé kia!

 

Vừa rồi vì quá hoảng loạn mà tôi đã quên đi thằng bé ở trong phòng ngủ nhỏ. Mặc dù nó chỉ là một đứa con nít nhưng dù sao cũng là đồng dạng xuất hiện đầy quỷ dị. Hẳn phải biết chút gì đó!

 

Tôi đứng dậy bước nhanh vào phòng ngủ nhỏ. Nhưng khi đẩy cửa ra, tôi chỉ thấy sống lưng bất chợt lạnh toát.

 

Bên trong không hề có ai?!!!

 

Trái tim tôi như nhảy dựng. Thằng bé cứ như vậy bốc hơi khỏi thế gian sao?

 

Hơi lạnh thậm chí còn bốc lên từ từng lỗ chân lông của tôi. Tôi tìm lần lượt khắp các gian phòng nhưng đều không thể tìm thấy được đứa bé trai kia.