Chương 8 - Suất Ăn 5 Tệ Gây Bão Tranh Cãi
Trưa hôm ấy, hiệu trưởng Đại học Công nghệ lại đến quầy của tôi.
Lần này ông không chỉ đi một mình, mà còn dẫn theo vài vị phụ huynh đến tham quan.
“Cô Vương ơi, mấy vị đây là phụ huynh của các thủ khoa năm nay, họ đặc biệt yêu cầu đến thưởng thức món tủ của cô.” – hiệu trưởng cười giới thiệu.
Một vị phụ huynh nếm thử món đậu hũ kho, ngạc nhiên thốt lên:
“Món này ngon thật! Còn ngon hơn cả tôi nấu!”
Một vị phụ huynh khác nhìn phần ăn đầy ụ rau thịt trong khay, cảm thán:
“Suất đầy đặn thế này mà chỉ có 5 tệ? Con tôi mà học ở đây thì đúng là hưởng rồi!”
Hiệu trưởng gật đầu đầy tự hào: “Không giấu gì quý vị, năm ngoái trong quyển tuyển sinh của trường, chúng tôi còn đặc biệt thêm một chuyên mục về căn tin của cô Vương.”
“Năm nay, có đến một phần ba số sinh viên khi đăng ký nguyện vọng đều ghi rõ ‘muốn được ăn thử món của mẹ Vương’.”
Nghe đến đây, tay tôi đang múc đồ ăn cho sinh viên run lên một chút, suýt múc thêm một muỗng thịt cho bạn đứng trước.
“Hiệu trưởng, ông nói thế làm tôi ngại quá…” – tôi hơi lúng túng.
“Cô Vương, tôi nói thật đấy.” – hiệu trưởng nghiêm túc đáp – “Hiện tại chuyên mục của cô trên diễn đàn là hot nhất. Nhiều cựu sinh viên tốt nghiệp rồi vẫn quay về chỉ để ăn món cô nấu.”
Đang nói thì vài gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cuối hàng.
Là Tiểu Lý và nhóm bạn tốt nghiệp năm ngoái, giờ đang làm việc ở trung tâm thành phố.
“Mẹ Vương ơi! Tụi con quay lại rồi đây!” – Tiểu Lý vẫy tay đầy phấn khởi – “Hôm nay xin nghỉ làm để về ăn cơm mẹ nấu đấy!”
Nhìn tụi nó vẫn vui vẻ đùa giỡn như hồi còn học, lòng tôi thấy ấm áp vô cùng.
Thế nhưng, giữa khung cảnh yên bình ấm áp ấy, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được tin tức từ ngôi trường cũ.
Tiểu Trương – một sinh viên cũ – giờ học cao học ở Đại học Công nghệ, kể với tôi:
“Mẹ Vương ơi, căn tin trường cũ lại thay nhà thầu rồi, đây là lần thứ ba trong năm nay. Nhiều sinh viên giờ thà đặt đồ ăn ngoài còn hơn vào căn tin.”
Cậu ấy còn nói về tình cảnh hiện tại của Triệu Lôi:
“Cô ta thi cao học trượt, giờ đang thực tập ở một công ty nhỏ. Nghe nói tháng trước bị đuổi việc vì biển thủ công quỹ, giờ sống rất khổ sở.”
Nghe vậy, tôi chỉ khẽ thở dài. Thiện – ác có báo, đạo lý ấy chưa bao giờ sai.
Giờ đây, trước quầy ăn của tôi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói.
Có bạn thi được điểm cao sẽ chạy đến khoe với tôi; có bạn yêu đương sẽ dắt người yêu đến giới thiệu; có bạn gặp khó khăn cũng đến tìm tôi tâm sự.
Nơi đây giờ không chỉ là một quầy cơm, mà đã trở thành mái nhà thứ hai của các em.
Hôm qua một sinh viên năm nhất mới nhập học rụt rè đưa cho tôi một tấm thiệp:
“Mẹ Vương, đây là mẹ con nhờ con mang đến cho mẹ. Bà nói cảm ơn mẹ đã chăm sóc con rất tốt.”
Tôi mở thiệp ra, bên trong viết nắn nót:
“Mẹ Vương thân mến, dù chưa từng gặp mặt, cảm ơn cô đã cho con tôi cảm giác ấm áp của một mái nhà nơi đất khách quê người.”
Nhìn tấm thiệp ấy, mắt tôi cay cay.
Thì ra, sự ấm áp thực sự có thể lan tỏa.
Chiều muộn, khi tôi vừa thu dọn xong, hiệu trưởng đặc biệt ghé qua báo cho tôi một tin vui:
“Cô Vương, trường quyết định trao cho cô giải ‘Đóng góp đặc biệt’, cảm ơn vì những cống hiến của cô dành cho sinh viên suốt bao năm qua.”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Hiệu trưởng à, tôi chỉ làm điều mà một người đầu bếp nên làm thôi.”
“Không,” – hiệu trưởng nghiêm túc đáp – “việc cô làm không chỉ là công việc của đầu bếp, mà là dùng tình thương để nuôi dưỡng những đứa trẻ xa nhà.”
Ánh hoàng hôn rọi qua ô cửa sổ căn tin, chiếu lên những gương mặt sinh viên đang ăn cơm.
Nhìn những nụ cười mãn nguyện của các em, tôi hiểu rằng: đây chính là nơi tôi thuộc về.