Chương 12 - Sự Trở Về Kinh Thành Của Tỷ Tỷ
12
Bà ta thường kể với tỷ tỷ rằng bà đẹp thế nào, khiến hoàng thượng xiêu lòng ra sao, chỉ với một đĩa điểm tâm mà khiến người chẳng thể rời mắt.
Còn nói chỉ cần bà làm món này gửi đến, thì dù phụ hoàng định đến cung nào, cũng sẽ đổi ý sang cung bà.
“Thôi được, đến cung hoàng hậu đi.”
“Dạ, nô tài sẽ báo hoàng hậu chuẩn bị trước.”
“Không cần, trẫm đành cúi đầu vì nàng thêm lần nữa vậy.”
“Vậy nữ nhi có thể đi cùng phụ hoàng không?”
“Thật khó cho con, đúng là một đứa trẻ ngoan.
Mẫu hậu con đối xử với con như thế, vậy mà con vẫn đối tốt với bà ấy.”
Tới cung hoàng hậu.
Phụ hoàng dẫn ta và Giang công công đến cửa phòng ngủ của hoàng hậu.
Lê Nhi thấy vậy vội vã muốn chạy vào báo, nhưng bị phụ hoàng chặn lại.
“Hôm nay cung hoàng hậu thật yên ắng.
Còn ngươi, thấy trẫm lại không hành lễ, cuống quýt thế là muốn làm gì?”
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ… nô tỳ chỉ muốn vào báo với hoàng hậu nương nương.”
“Không cần, trẫm tự vào là được.”
Phụ hoàng vừa nói, vừa tiến lại gần cửa, chỉ mới đẩy hé một chút, đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh khó mà diễn tả.
Phụ hoàng và hoàng hậu là vợ chồng nhiều năm, tự nhiên biết rõ âm thanh ấy là gì.
“Nương nương, nô tài vừa nghĩ ra một tư thế mới, nương nương có muốn thử không?”
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, trong phòng chỉ có hai ta thì gọi ta là Hòa Nhi, ta sẽ nghe theo hết.”
“Hòa Nhi, thế này được không?”
“Ưm~…”
“Phụ hoàng, mẫu hậu đang làm gì thế?”
Nghe ta nói, phụ hoàng mới sực tỉnh lại.
Cầm lấy kiếm bên hông, lập tức xông vào trong.
“Trẫm thật không ngờ hoàng hậu lại vô liêm sỉ đến thế này!”
“Hoàng thượng… thần thiếp… xin người nghe thần thiếp giải thích…”
Phụ hoàng giơ kiếm định đâm về phía Vương Triệt.
Vương Triệt chỉ một mực nhìn hoàng hậu bằng ánh mắt đầy si mê.
Quả nhiên, hoàng hậu đã chắn trước mặt Vương Triệt.
“Hoàng thượng, tất cả đều là lỗi của thần thiếp, xin hoàng thượng tha cho hắn.”
“Ngươi nghĩ trẫm thật sự không dám lấy mạng ngươi sao?”
“Thần thiếp tuyệt đối không oán trách. Giang Nhi không còn, hoàng thượng lại rời xa thần thiếp. Nếu không có hắn, thần thiếp sớm đã vì đau buồn mà chết rồi.”
Thấy hoàng hậu nhắc đến Mục Dương Kiều, phụ hoàng vẫn mềm lòng.
“Truyền chỉ, hoàng hậu thất đức, giam lỏng tại tẩm cung.”
Phụ hoàng vừa nói vừa liếc Vương Triệt một cái, sát ý không hề giấu nổi.
“Phụ hoàng, nếu giết người này mà lại giam mẫu hậu, e là sẽ khiến người đời dị nghị. Chỉ bằng nói rằng mẫu hậu sức khỏe yếu, giữ hắn lại để chăm sóc đi ạ.”
“Hừ.”
Phụ hoàng tức giận rời khỏi tẩm cung, đến cửa thì thấy Lê Nhi đang quỳ, liền đá một cước.
“Ngươi cũng trung thành thật đấy, dám thay bà ta canh cửa làm loại chuyện này. Ngoài hai người kia, toàn bộ cung nữ thái giám còn lại giao cho nội đình quản lý, phân phối lại. Các ngươi đã hợp ý bà ta như thế, thì hầu hạ bà ta cả đời đi.”
“Phong tỏa cửa cung của hoàng hậu, đồ ăn thức uống chỉ được cung cấp theo cấp bậc tần phi, không được rời khỏi tẩm cung trừ khi chết.”
“Triệt lang, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời rồi.”
Phụ hoàng vừa dứt lời, mẫu hậu đã vui mừng ngả vào lòng Vương Triệt, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đầy âm hiểm của hắn.
Nghe thấy lời của hoàng hậu, phụ hoàng lập tức phun ra một ngụm máu, rồi ngất lịm.
Ta không rời áo mà chăm sóc phụ hoàng suốt ba ngày, đến khi người từ từ tỉnh lại.
“Phụ hoàng, người tỉnh rồi sao? Người cứ yên tâm nghỉ ngơi, tiền triều hiện tại tam ca xử lý rất tốt, các đại thần đều nói huynh ấy có tài an bang trị quốc, người đừng bận tâm nữa.”
“Đúng thế phụ hoàng, có muội muội Lệ Nhi chăm sóc người, nhi thần cũng yên tâm. Người cứ an dưỡng tuổi già là được rồi.”
Tam hoàng tử bước vào phòng, ngồi xuống trước mặt phụ hoàng mà không hành lễ.
“Ngươi… ngươi định đoạt ngôi sao?”
“Phụ hoàng, sao người lại nghĩ vậy? Làm thái thượng hoàng chẳng tốt sao? Nhi thần sẽ giữ lại tính mạng của các huynh đệ, chỉ có tứ đệ là không thể để lại. Dù sao phụ hoàng yêu quý đệ ấy, để tránh hậu họa, tứ đệ chết đi là tốt nhất.”
“Ngươi… vô lễ! Trẫm chỉ bệnh ba ngày mà ngươi đã khống chế triều đình? Đừng mơ!”
“Phụ hoàng, người già rồi, người nghĩ nhi thần chỉ mưu tính ba ngày này thôi sao?”
“Ngươi… nghiệt tử! Người đâu, người đâu!”
“Phụ hoàng, nhi thần ở đây, người cần gì cứ dặn dò.”
“Người đâu!”
Phụ hoàng lại gào to một tiếng nữa.
“Vi thần có mặt.”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Hầu Dận.
Tam hoàng tử lập tức hoảng loạn.
“Người đâu, người đâu!”
Tam hoàng tử vừa kêu vừa lùi dần về phía cửa.
“Điện hạ gọi hắn sao?”
Hầu Dận ném một cái đầu người vào người tam hoàng tử.
Phụ hoàng nhìn sang ta, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Hầu Dận khống chế tam hoàng tử.
Phụ hoàng nắm lấy tay ta.
“Lệ Nhi, lấy giấy bút, trẫm muốn tự tay viết chiếu thư.”