Chương 1 - Sự Trở Về Của Linh Hồn Đã Mất

Kiếp trước, tôi vì chăm sóc anh trai mà cả đời không lấy chồng.

Kiếp này, chúng tôi cùng nhau trọng sinh.

Việc đầu tiên anh ta làm sau khi sống lại, chính là đưa tôi đi, đổi lấy đứa con gái giả mạo định mệnh trở về.

Anh ta đem tôi – khi đó còn bọc trong tã lót – ném ra đường lớn.

“Đừng trách anh nhẫn tâm, ai bảo em đã hại chết Tri Vận chứ.”

01

Ngày tôi chào đời, trời miền Nam đang mưa dầm không dứt.

Trưởng nam nhà họ Trần – Trần Chí Viễn – xin nghỉ ba ngày liền.

Mặc đồng phục học sinh, cậu vội vã rời trường trở về quê.

Không ai biết rằng,

Đằng sau dáng người nhỏ nhắn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt trầm tĩnh của cậu học sinh tiểu học ấy,

Là một linh hồn mang theo ký ức của hai kiếp người.

Cậu vừa trọng sinh, mang theo vô vàn hối hận từ kiếp trước quay về.

Cậu không thèm nhìn tôi – đứa em ruột mới chào đời – lấy một lần.

Việc đầu tiên cậu làm là âm thầm mua chuộc y tá đỡ đẻ,

“Đưa đứa trẻ từng bị trao nhầm ở kiếp trước, trở về đúng với cha mẹ ruột của mình.”

Còn tôi thì bị cậu bế ra khỏi bệnh viện,

Nhét vào một chiếc thùng giấy sơ sài,

Cùng cậu chen chúc trên chuyến xe buýt chạy thẳng ra ngoại ô.

Trong lúc đó, cô bé sơ sinh đang khóc to hơn cả tôi,

Khoác lên mình dòng máu “họ Trần” giả tạo,

Từ nay sẽ trở thành “em gái út họ Trần” được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.

Điều mà kiếp trước Trần Chí Viễn hối hận nhất,

Là đã đánh đổi mấy chục năm đời người, bỏ lỡ cô gái từng vì anh mà trở thành bác sĩ hàng không.

Còn tôi – em gái ruột của anh – đến năm mười tám tuổi mới được đón về nhà.

Cả đời không lấy chồng, cam tâm tự học phục hồi chức năng,

Tự tay đỡ anh đứng dậy khỏi xe lăn.

Nhưng trong tim anh, điều day dứt mãi chỉ là đứa giả mạo năm xưa tôi từng nhường lại.

Trần gia ở Quảng Đông kiếp trước là một gia tộc trung liệt vang danh,

Được nhà nước tuyên dương, quân khu làm phóng sự ba kỳ liên tiếp.

Kiếp này, anh thề sẽ viết lại tất cả.

Dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.

Tôi nằm trong tã lót, lặng lẽ mở mắt.

Kiếp này, tôi cũng đã trọng sinh.

02

Kiếp trước, tôi và đứa con gái giả bị bế nhầm trong bệnh viện.

Cô ta trở thành đại tiểu thư nhà họ Trần.

Còn tôi, bị đưa vào một gia đình công nhân bình thường.

Năm tôi ba tuổi, một vụ tai nạn xe đã cướp đi toàn bộ chỗ dựa cuối cùng của tôi.

Tôi bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Từ đó, sống những năm tháng hơn chục năm trời trong sợ hãi và dè dặt.

Còn cô gái giả kia thì ở nhà họ Trần, sống trong nhung lụa, được cưng chiều hết mực.

Cô ta trở thành Trần Tri Vận.

Là hòn ngọc quý trong mắt người nhà họ Trần, là “em gái duy nhất” trong mắt anh trai.

Cô ta được đến trường học chữ, học múa, học đàn piano.

Được đi du học, có được sự yêu quý của tất cả mọi người.

Còn tôi, đến năm mười tám tuổi mới được đón về nhà họ Trần.

Năm đó, tôi mang đôi giày vải cũ kỹ của trại mồ côi, mặc chiếc váy vải thô.

Kéo theo một chiếc vali da rách bước vào cổng Trần phủ.

Tôi nhìn thấy anh trai đứng trong sân.

Dáng người cao ráo, khoác quân phục, đứng ngược sáng đầy oai nghiêm.

Vậy mà anh lại nhíu mày nhìn tôi: “Em là Bội Linh? Sao lại trông quê mùa thế?”

Anh trai tôi là phi công trọng điểm được quốc gia bồi dưỡng.

Trần Tri Vận thì trở thành bác sĩ hàng không ưu tú.

Trong ảnh, họ đứng sát bên nhau, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Cho đến năm đó, tôi đến thăm đơn vị.

Máy bay gặp nạn, anh trai và Trần Tri Vận cùng lúc bị mắc kẹt dưới cánh máy bay chờ cấp cứu.

Bác sĩ lo lắng hỏi tôi: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể cứu một người trước. Em hãy lựa chọn.”

Tôi im lặng một giây, rồi nói: “Cứu anh trai tôi.”

Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi, nói tôi đã hại chết cô gái giả kia.

Nhưng tôi không hối hận.

Tôi bắt đầu tự học phục hồi chức năng, ngày đêm chăm sóc.

Dùng mười năm trời, giúp anh rời khỏi xe lăn, lấy lại lòng tự trọng.

Tôi cả đời không lấy chồng, chăm sóc anh đến cuối đời.

Lúc lâm chung, bàn tay tái nhợt của anh khẽ đặt lên đầu ngón tay tôi.

Giọng anh yếu ớt, nhưng từng chữ đâm thẳng vào tim:

“Bội Linh… anh thà rằng năm đó em chọn cứu Tri Vận.”

Tôi sững người tại chỗ.

Như thể có tảng đá nghìn cân đè lên ngực.

Thì ra…

Dù đến cuối cùng, trong tim anh vẫn chưa từng có một lời cảm ơn dành cho tôi.

03

Anh bế cái thùng giấy suốt một quãng đường rất dài.

Từ bệnh viện, bắt xe xuyên qua khu phố cũ.

Đi đến tận cùng con đường phía Đông thành phố – nơi heo hút nhất.

Cuối cùng, anh dừng lại trước một ngõ nhỏ phủ đầy cỏ dại, cúi người xuống.

Anh nhìn tôi trong thùng giấy, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt.

“Bội Linh.” Anh khẽ gọi, giọng run rẩy, bàn tay cũng đang run lên.