Chương 3 - Sự Trở Về Của Đứa Con Bị Bỏ Rơi

“Lão già đó phát hiện tôi trốn thoát, liền đi tìm Trương Hiểu Hồng. Khi tôi được ‘người tốt bụng đi ngang qua đưa về nhà thì Trương Hiểu Hồng đã leo lên giường với ông ta rồi.”

“Lúc ấy bà ta mới nhận ra, hai mươi triệu là quá rẻ. Nếu giữ tôi lại bên người, sẽ có người trả giá cao hơn nữa.”

Nói đến đây, tôi liếc nhìn Cố Lăng Dự.

Tuy mặt anh ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng bàn tay run rẩy đã không thể giấu được nữa.

Kiếp trước tôi từng nghi ngờ, lý do tôi không thể trốn thoát khỏi tay Trương Hiểu Hồng là vì có người cố tình sắp đặt.

Tại sao mỗi lần tôi trốn ra, lại luôn có ‘người tốt bụng’ đưa tôi quay về?

Chẳng lẽ cả thế giới này đều biết tôi là con gái của Trương Hiểu Hồng?

Mãi đến khi trọng sinh quay lại kiếp này, tôi mới phát hiện ra, thì ra thật sự có người luôn theo dõi tôi.

Vậy người đó… có phải là người anh trai “yêu quý” của tôi không?

“Đủ rồi.”

Có lẽ là không nghe nổi nữa, người luôn trầm lặng như cha nhà họ Cố cuối cùng cũng lên tiếng.

Ông ta lạnh nhạt liếc tôi một cái, rồi quay đầu đi.

“Đã quay về rồi thì đừng nhắc đến mấy chuyện quá khứ nữa. Con gái mà, suốt ngày nói chuyện đến kỳ, bán thân này nọ, không thấy xấu hổ sao?”

“Nó muốn học quản trị doanh nghiệp thì cứ để nó học, tiện thể cho đi lớp huấn luyện tiểu thư danh giá luôn. Cái bộ dạng này của nó, khác gì đứa kia đâu.”

Một câu của cha đã chặn hết miệng mọi người lại.

Chỉ có Cố Lăng Dự là ngay khi nghe đến chuyện tôi được học quản trị doanh nghiệp thì lập tức căng người ngồi thẳng lên.

Ồ~ Thì ra anh trai tôi không chỉ có dấu hiệu cho người theo dõi tôi.

Còn sợ tôi vào công ty, sẽ làm lung lay cái ghế người thừa kế của anh ta.

Thú vị thật đấy.

Tôi cong môi cười khẽ, rồi nhắm mắt lại.

Nếu Cố Lăng Dự đã coi trọng vị trí đó như vậy, thì để anh ta mất đi nó, chắc chắn sẽ đau khổ lắm nhỉ.

Vừa đến Bắc Kinh, ba mẹ tôi đã viện cớ công việc bận rộn để chạy thẳng đến công ty, chỉ còn lại ba người chúng tôi quay về nhà họ Cố.

5

Vừa bước vào cửa, tôi đã bị tiếng nhạc điện tử chói tai làm cho đau đầu, âm thanh ồn ào hỗn loạn chẳng hiểu được câu nào.

Cố Lăng Dự mặt đen sì hét lên lầu, “Cố Uyển Ninh, xuống đây cho tôi!”

Lời của anh ta ở nhà họ Cố vẫn còn có chút trọng lượng.

Rất nhanh sau đó, tiếng nhạc im bặt.

Một cô gái ăn mặc theo phong cách punk kiểu hậu tận thế lạch bạch bước xuống cầu thang.

“Chị Vãn Tình, chị nói là đón con nhỏ ăn mày về còn phải chờ lâu mà, sao nhanh vậy đã xong rồi?”

Vừa lẩm bẩm, cô ta vừa ngồi phịch xuống ghế sofa, hai chân gác toạc lên bàn, chẳng có chút dáng vẻ tiểu thư nào.

Cố Lăng Dự không chịu nổi, liền xoay người đi thẳng lên lầu.

Còn Cố Vãn Tình thì khoác lấy tay tôi, kéo tôi về phía sofa.

“Uyển Ninh, mau tới xem này, đây là chị gái của em, Chu Nhất Nhất.”

Nhìn hành động thân mật giả tạo của Cố Vãn Tình, tôi không nhịn được bật cười khẩy.

Mới nãy ngồi xe còn chê tôi hôi, né tôi ra xa, giờ lại bắt đầu đóng kịch rồi.

Cố Uyển Ninh nhìn tôi với ánh mắt đầy giễu cợt.

“Biết rồi, Chu Nhất Nhất, anh cả giao việc trang trí phòng em cho tôi, đi thôi, ở tầng một, tôi dẫn em xem qua.”

Nói xong, cô ta đứng dậy đi về phía phòng khách tầng một.

Kiếp trước, Cố Vãn Tình lợi dụng cô ta như một con dao, sai cô ta đặt mấy con nhện to bằng cái thau trong phòng tôi.

Tôi vừa mở cửa thì hoảng hốt lao vào người Cố Vãn Tình.

Kết quả là cô ta “bị động thai”, khiến tôi bị đẩy đến nhà họ Thẩm sớm hơn.

Kiếp này, tôi sẽ không để mình bị lừa thêm lần nào nữa.

“Nhưng rõ ràng tầng một là phòng khách, tầng hai mới là chỗ ở của chủ nhà, sao tôi lại phải ngủ dưới tầng một?”

Cố Uyển Ninh đã đứng trước cửa phòng khách, đang tươi cười chờ tôi mở cửa.

Không ngờ tôi lại hỏi vậy, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ lại, sau đó quay sang nhìn Cố Vãn Tình.

“Chị sai rồi, nếu em thích phòng chị đang ở, vậy vài hôm nữa chị sẽ dọn ra…”

Nói xong, đôi mắt của Cố Vãn Tình đỏ hoe, cố tỏ ra tủi thân nhìn tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, một lúc sau mới lên tiếng.

“Tôi không muốn ở phòng này.”

“Sao vậy?” Cố Vãn Tình nghi hoặc hỏi, rồi đưa tay đẩy cửa ra.

“Đừng!”

Tiếng thét thất thanh của Cố Uyển Ninh vừa dứt, một con nhện to bằng cái thau rơi thẳng xuống mặt Cố Vãn Tình.

“Aaa!!!”

Cố Vãn Tình hét toáng lên rồi lùi lại phía sau, Cố Uyển Ninh vội vàng giúp cô ta gỡ con nhện xuống.

Trong lúc hoảng loạn, cả hai ngã lăn ra đất, quấn lấy nhau thành một đống hỗn độn.

“Á! Bụng tôi! Con khốn này, cô đè vào bụng tôi rồi!”

“Vãn Tình, em sao vậy!”

Cố Lăng Dự hoảng hốt từ tầng hai chạy xuống, đẩy Cố Uyển Ninh sang một bên.

“Anh… bụng em… đau quá…”

Cố Vãn Tình mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Cố Lăng Dự không còn tâm trí để hỏi rõ đầu đuôi, lập tức bế thốc Cố Vãn Tình chạy thẳng ra ngoài.

Cố Uyển Ninh ngồi dưới đất, gương mặt đầy hoảng loạn nhìn tôi.

“Là… là…”

Cô ta vừa mở miệng thì bị tôi cắt ngang.

“Là lỗi của tôi chứ gì?”

“Là tôi bảo cô thả nhện vào phòng?”

“Là tôi xúi cô dàn cảnh hại tôi mất mặt?”

“Cố Uyển Ninh, cô nghĩ kỹ đi, chuyện hôm nay xảy ra là vì ai?”