Chương 3 - Sự Trở Về Của Chân Thiên Kim
Những lời đó của cô ta, hàm lượng thông tin… hơi nhiều.
Mẫu thân nghe không hiểu, nhưng tôi thì nghe ra rồi.
Lâm Dao Dao—trọng sinh rồi.
Ồ hô.
Từ truyện giả thiên kim – thật thiên kim, đùng một cái biến thành thiên kim trọng sinh đụng độ với giả thiên kim xuyên sách.
Thật là quá kịch tính.
3.
Sau mấy ngày bị cấm túc, Lâm Dao Dao bắt đầu ngoan hơn.
Hôm được thả ra, cô ta lập tức đến trước mặt mẫu thân, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Chưa nói đã rơi lệ.
“Mẫu thân, nữ nhi biết lỗi rồi.”
Cô ta nấc nghẹn, vai run lên từng đợt.
“Hôm đó… hôm đó nhìn thấy nhiều tỷ tỷ như vậy, nữ nhi thực sự hoảng sợ quá…”
“Nữ nhi… nữ nhi chỉ là sợ mình về trễ nhất, cái gì cũng không bằng các tỷ tỷ, không được mẫu thân thương yêu…”
Cô ta ngẩng khuôn mặt gầy guộc, ướt đẫm nước mắt, mơ hồ có mấy phần giống với mẫu thân thời trẻ.
“Nữ nhi chưa từng biết, hóa ra mình cũng có một người mẫu thân dịu dàng, xinh đẹp đến vậy… Còn có thể sống những ngày không phải làm ruộng, không phải nuôi gà vịt…”
Mẫu thân nhìn khuôn mặt gầy nhom của cô ta, lại nghe kể về những năm tháng khổ cực, lòng cũng mềm xuống.
Bà thở dài, cúi người đỡ Lâm Dao Dao đứng dậy.
“Được rồi được rồi, chuyện đã qua thì không nhắc lại nữa. Đã trở về thì là người một nhà.”
“Các tỷ tỷ của con đều rất tốt, con sống cùng sẽ biết. Còn chuyện thương yêu…”
Mẫu thân dịu dàng xoa đầu cô ta.
“Các con đều là nữ nhi của ta, ta thương tất cả.”
Lâm Dao Dao liền dựa đầu vào lòng mẫu thân, nức nở đáp:
“Vâng… nữ nhi hiểu rồi…”
Chỉ là, trong góc mà chỉ tôi có thể nhìn thấy, cô ta liếc sang, trao cho tôi một ánh nhìn khiêu khích.
Không bao lâu sau, cha tôi trở về phủ.
Ông nhìn một phòng toàn là hoa cỏ rực rỡ—à không, toàn là con gái, mặt không cảm xúc, im lặng nhắm mắt.
Kinh thành bây giờ ai mà chẳng biết Vĩnh Xương Hầu phủ có con gái đặc biệt?
Chín đứa con gái! Đứa nào cũng máu mủ ruột thịt!
Đại sư đã nói rồi, đây là thiên mệnh chi nữ, vì duyên cớ đặc biệt mà phân làm chín phần, là phúc phận lớn của Hầu phủ!
Ông ấy còn biết nói gì nữa đây?
“Người đã đủ mặt rồi.”
Phụ thân tôi hắng giọng, tiếng nói vang dội khắp đại sảnh.
“Vậy thì—đến lúc tổ chức tiệc nhận thân rồi!”
Tin vừa lan ra, cả phủ Hầu gia lập tức náo loạn.
Bận bịu may y phục cho chín vị tiểu thư.
Bận bịu chuẩn bị trang sức cho chín vị tiểu thư.
Tất cả phải giống nhau từng li từng tí, không được lệch một ly.
Còn Lâm Dao Dao, khoảng thời gian này lại đặc biệt yên tĩnh.
Mỗi ngày, ngoài việc đến thỉnh an mẫu thân, thì chỉ ru rú trong viện của mình.
Trẻ con mà yên ắng bất thường, thì chắc chắn là đang âm mưu làm trò.
Trong nguyên tác, chính là vào ngày diễn ra tiệc nhận thân, Lâm Dao Dao đã thiết kế để Lâm Thanh Huy và ca ca “ngã” vào nhau.
Kết quả bị người ta bắt gặp, danh tiết bị hủy,
rồi còn bị Hầu gia và Hầu phu nhân phẫn nộ đuổi thẳng ra khỏi phủ.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ —
Lâm Dao Dao còn thuê người làm nhục Lâm Thanh Huy, khiến cô chết thảm dưới mưa đêm, xác không ai thu.
Mà từ khi tôi xuyên vào thân xác này, tôi đã chủ động giữ khoảng cách với ca ca Lâm Hằng.
Thậm chí từ nhỏ đã bắt đầu rót thuốc vào tai cha mẹ.
Nói rằng đàn ông thì phải chí tại bốn phương, vì nước vì nhà.
Nói rằng nếu Hầu phủ không có chút công trạng thực tế, e rằng khó giữ nổi tước vị.
Rồi nhắc đến đời ông nội ta—đã từng cưỡi ngựa ra trận, lấy máu địch lập công.
Bây giờ cây trường thương của ông đang phủ bụi trong nhà, thật là có lỗi với ông quá.
Nghe nói tối đó Hầu gia nằm mơ thấy ông nội xách thương rượt đánh mình.
Hôm sau, Lâm Hằng lập tức bị đưa đến biên ải.
Ba năm không về một lần.
Ngay cả lần này, tiệc nhận thân cũng chỉ gửi về mười chiếc vòng ngọc trắng đặc trưng vùng Tây Bắc.
Tôi thật sự rất tò mò—không có Lâm Hằng, Lâm Dao Dao còn có thể sáng tạo ra chiêu trò gì?
Kết quả chứng minh, người có thể trọng sinh, nhưng bộ não thì không.
4.
Lâm Dao Dao dẫu sao cũng chưa từng được đào tạo bài bản như một quý nữ.
Lại càng chưa từng đọc tiểu thuyết đấu đá chốn hậu viện.