Chương 3 - Sự Trở Lại Của Tình Bạn

Ban đầu tôi còn chẳng hy vọng gì vào số tiền ba vạn đó, vì tôi quá hiểu Lưu Hàng là người thế nào.

Anh ta sĩ diện, quen sống trước tiêu sau, nên chuyện tiêu xài quá đà với anh ta là bình thường.

Từ lúc quen nhau, ăn uống tiêu pha đều do tôi chi.

Gần đây tôi cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng lại sợ sau chia tay thì chẳng đòi lại được tiền.

Thế nên cứ lần lữa mãi.

Không ngờ hôm nay lại có cơ hội “dâng tận cửa” thế này, tôi còn mong không kịp nữa là!

Lúc sắp ra khỏi cửa, Linh Gia Khả đột nhiên quay đầu lại, kiêu ngạo giơ điện thoại lên:

“À đúng rồi, quên nói với cậu.”

“Lúc nãy tôi và Lưu Hàng đã chính thức ở bên nhau rồi.”

“Cả vòng bạn bè cũng công khai luôn rồi, nhớ thả tim đó nha!”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé!”

Không nhận được phản ứng như mong đợi, mặt Linh Gia Khả vặn vẹo vì tức, hậm hực đập mạnh cửa phòng tôi, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.

Ngay sau khi cô ta rời đi, tôi lập tức tải app tìm phòng trọ.

Chuyện của ông cụ để lại cho tôi cái bóng tâm lý quá lớn, nơi này thật sự quá âm u, tôi không muốn ở thêm một giây nào nữa.

Tôi tìm phòng liên tục cho đến tận ba giờ sáng mới thiếp đi.

Không ngờ sáng hôm sau, mới bảy giờ đã nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt:

“Bảo bối, sau này chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi!”

3

Giọng nói đó, tôi quen đến mức không thể quen hơn.

Lưu Hàng và Linh Gia Khả chẳng hề kiêng dè gì mà hôn nhau đắm đuối, tiếng động ngày càng lớn.

Bất lực, tôi đành phải nhét tai nghe vào để ngủ bù vì thiếu ngủ.

Mãi đến nửa tiếng sau, một cuộc điện thoại mới khiến hai người họ lập tức im bặt.

“Chú ơi, chú tỉnh rồi à?”

“Vâng! Cháu lên ngay đây. Ờ, những món chú muốn ăn cháu đều mua sẵn rồi!”

“Cháu còn học thêm kỹ thuật mát-xa mới nữa cơ, đang chờ hôm nay giúp chú thư giãn đấy!”

“Chú cứ chờ nhé!”

Linh Gia Khả cúp máy xong lập tức đứng dậy định đi, Lưu Hàng khó hiểu, giữ tay cô ta lại.

“Anh còn chưa đã mà, em định đi đâu đấy?”

“Lên chăm lão già tầng trên? Em điên rồi à?”

“Suỵt… nhỏ tiếng thôi!” Linh Gia Khả hạ giọng. “Em làm tất cả cũng vì tương lai của chúng ta.”

“Lão già đó, chính là thần tài của bọn mình đấy!”

“Rồi anh sẽ hiểu thôi!”

Cả tuần sau đó, để tránh cảnh khó xử, tôi chuyển hẳn sang ngủ lại văn phòng công ty.

Trong mấy ngày đó, tôi đã tìm được căn hộ ưng ý, còn đưa bố đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kết quả bình thường khiến tôi cuối cùng cũng yên tâm.

Sáng thứ Hai, tôi xin nghỉ làm để chuẩn bị chuyển nhà.

Nhưng khi về nhà thu dọn đồ đạc, tôi mới phát hiện — phòng ngủ của tôi đã bị Linh Gia Khả chiếm mất.

Cô ta chất đống đồ lặt vặt của mình lên giường tôi.

Cơn tức bốc lên tận đầu, tôi đá tung cửa phòng cô ta. Bên trong cảnh xuân lồ lộ, hai người họ thấy tôi thì mới chậm rãi mặc quần áo.

Vài phút sau, Linh Gia Khả xuất hiện trước mặt tôi. Tôi giật mình, lùi lại một bước.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, mà Linh Gia Khả trông như già đi cả chục tuổi.

Nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ mồn một, càng đáng sợ hơn là — trên người cô ta còn tỏa ra mùi chua khó chịu.

Giống hệt… mùi trên người ông lão tầng trên.

“Cô đến đây làm gì?”

Linh Gia Khả phớt lờ vẻ sợ hãi của tôi, đưa tay đẩy mạnh tôi một cái.

“Hỏi cô đấy! Đừng có giả chết!”

Tôi siết chặt nắm đấm:

“Cô còn mặt mũi hỏi tôi đến làm gì?”

“Căn hộ này tôi cũng là người thuê! Tôi trả tiền!”

“Tại sao tôi không được đến?”

Vừa dứt lời, Lưu Hàng đã hả hê ném bản hợp đồng vào mặt tôi:

“Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn xem, căn hộ này, là của ai?”

Tôi cúi đầu nhìn kỹ — thì ra là hợp đồng chuyển nhượng.

Thảo nào! Linh Gia Khả lại già đi nhanh thế!

Hóa ra… cô ta lấy được nhà từ ông già đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)