Chương 7 - Sự Trở Lại Của Người Mẹ Khốn Khổ
Sống lại một đời, tôi vốn định bảo vệ hai đứa con ngoan, vậy mà vì một lời ám chỉ của tôi, khiến con út gặp họa vô đơn chí.
Tôi đã nộp đoạn video cho cảnh sát, kiên quyết không tha thứ.
Cảnh sát cuối cùng tìm thấy thằng hai đang hấp hối trong một nhà máy bỏ hoang, hai bàn tay đầy máu thịt nát bươm.
Thì ra sau cơn bốc đồng, nó mới nhận ra giết người thì phải ngồi tù, nên lập tức thu dọn hành lý tính bỏ trốn.
Tôi đã sớm báo trước cho bọn cho vay nặng lãi theo dõi nó,
Vì thế vừa biết tin nó chuẩn bị chạy, bọn chúng liền ra tay trả thù – chặt hết mười ngón tay của nó rồi vứt vào nhà máy hoang.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kín kẽ, vì bọn chúng có chỗ dựa vững chắc phía sau,
Không ngờ người bị chúng đánh lại là kẻ đang bị truy nã – sự việc bị dư luận phanh phui, bọn cho vay cũng bị bắt giam.
Chuyện đó tôi không quan tâm.
Tôi chỉ hận.
Tôi chỉ muốn thằng hai phải trả giá.
Khi đi thăm tù, tôi thấy nó má hóp lại, tóc tai bù xù như rơm khô, ánh mắt dại khờ.
Miệng lẩm bẩm “tôi không có tội”, lúc thì lại mắng “chúng mày đáng chết”.
Thấy tôi, ánh mắt nó chợt sáng lên, cầu xin tôi cứu nó.
Tôi bước tới, dồn hết sức tát cho nó một cái.
Cái tát đó, tôi dùng toàn bộ sức lực.
Mặt thằng hai sưng vù lên, không còn giả vờ được nữa, bắt đầu chửi rủa tôi là “mụ già đáng chết”.
Kiếp trước nó cũng mắng tôi y như vậy, vắt cạn tôi từng đồng cuối cùng, bắt tôi ăn đồ thiu, đầu độc không xong thì rút ống thở.
Kiếp này lại ra tay đâm cả em ruột…
Càng nghĩ tôi càng tức, định đánh tiếp thì bị cảnh sát can ngăn.
Không sao, đời này đã có pháp luật xử mày rồi, đừng mơ bước ra ngoài nữa.
8
Từ trại giam đi ra, con cả, con dâu cả bụng bầu lặc lè, cùng con út tay còn băng bó đều ra đón tôi.
Sợ tôi buồn, cả ba cứ ríu rít nói chuyện chọc tôi cười.
Nhìn mấy đứa con ngoan đứng trước mặt, tim tôi tràn đầy ấm áp.
Cảm ơn ông trời, lần này tôi đã thực sự sống tốt đến tận cuối cùng.
Ngoại truyện:
Lý Đạt:
Từ hôm mẹ gọi chúng tôi về nhà ăn cơm, mẹ đã có gì đó thay đổi.
Trước kia mỗi lần tụ họp gia đình, mẹ toàn nhắc tới tiền.
Sau đó lại quay ra trách tôi và em út không thân thiết, chỉ biết đưa tiền, mà còn không nhiều bằng em hai – không bằng em hai hiếu thảo.
Tôi đã quen từ nhỏ rồi.
Ngày xưa tôi từng khao khát được mẹ yêu thương, mẹ lại thích tôi hiểu chuyện, độc lập, nên tôi cố gắng hết sức.
Vậy mà trong mắt mẹ chỉ có em hai.
Dù vậy, mẹ đã vất vả nuôi chúng tôi khôn lớn, nên tôi không thể bỏ mặc bà.
Bữa cơm hôm đó, tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe, lại còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho chúng tôi.
Tôi cứ nghĩ mẹ lại chuẩn bị mượn tiền, đã định rút khoản tiết kiệm gia đình ra đưa.
Nhưng mẹ lại nói không cần.
Trước khi đi, mẹ còn đưa thuốc bổ – thứ xưa giờ chỉ có nhà em hai mới có.
Sau đó mẹ thường xuyên đem đồ ăn, vật dụng tới cho chúng tôi.
Đến cả vợ tôi – người từng chỉ nhận được sợi dây chuyền vàng trong ngày cưới và bị mẹ đối xử lạnh nhạt – cũng dần cảm động.
Tôi bắt đầu có được cảm giác mình thật sự có một người mẹ.
Sau này, khi em hai gây họa, tôi sợ mẹ buồn nên đón bà về sống cùng.
À quên, trò chơi mẹ dùng tiền dưỡng già đầu tư cho chúng tôi sau đó bùng nổ,
Tôi và em út được chia hoa hồng tới 7 con số.
Em út cưới vợ, chúng tôi mua được nhà mới.
Mẹ sống cùng chúng tôi, ngày càng thương yêu và quan tâm.
Vợ tôi thân thiết với mẹ vô cùng, con gái tôi cũng rất quý bà ngoại hiền hậu.
Em út và em dâu thường xuyên đến thăm mẹ, mẹ ngày nào cũng rạng rỡ.
Năm 90 tuổi, mẹ ra đi thanh thản trên giường.
Trước khi nhắm mắt, mẹ vẫn còn mỉm cười.