Chương 2 - Sự Trở Lại Của Người Mẹ Khốn Khổ

“Mẹ à, Giao Giao có thai rồi, con phải cưới cô ấy, mà nhà bên đó nói phải có nhà mới cưới được.

Mẹ giúp con với, mẹ chẳng còn 700 ngàn à, cho con mượn đi mà.”

“Giao Giao nói rồi, mua nhà ngay trong khu mình, sau này hai đứa còn hay về thăm mẹ.

Mẹ nhớ cháu thì cứ tới chơi. Mẹ xem con dâu mẹ có hiếu chưa kìa.”

Hừ, tôi cười khẩy trong lòng.

Hồi kiếp trước, mấy người cũng nói vậy, mua nhà gần tôi, để tôi đi nấu cơm khi hai đứa đi làm.

Đến khi sinh con xong thì đi chơi, để tôi thức trắng trông cháu đêm này qua đêm khác.

Tôi bảo muốn thuê bảo mẫu giúp, hai đứa bảo bây giờ đầy vụ bạo hành trẻ em, không yên tâm.

Tôi bảo muốn đi du lịch cùng, hai đứa nói có bà già theo bất tiện.

Từng chuyện, từng chuyện – nghĩ mà tức, tôi đúng là mù mắt vì thương.

“Muốn mượn tiền? Được! Phải viết giấy nợ!”

“Được, viết thì viết, dù gì cũng đâu phải tiền nhỏ đúng không mẹ.” Con thứ làm bộ ngoan ngoãn đồng ý.

Hừ, chắc nó nghĩ tôi vẫn như xưa, nói mượn nhưng sẽ không bao giờ đòi.

Mượn kiểu này chẳng khác gì cho không, kiếm được một mớ tiền to, hỏi sao nó không vui – môi nó cười đến nở cả hoa.

Cứ cười đi, vô ơn à, tao cho mày đắc ý vài ngày đã.

“Tôi chỉ còn 500 ngàn, số còn lại phải để dưỡng già, không cho mày được.”

Con thứ sững lại, nghĩ sao hôm nay mẹ mình lạ vậy, không nhiệt tình như mọi khi. Nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều.

Trong đầu nó, bà già này lúc nào chẳng dính chặt lấy nó, cứ đòi nắm tay âu yếm – cái mùi người già đó nghĩ thôi đã buồn nôn.

Nhưng nó vẫn gật đầu, vì trong lòng nó, tiền này sớm muộn cũng là của nó thôi.

3

Con trai thứ hai vừa rời đi, tôi lập tức muốn đi thăm con cả và con út.

Kiếp trước, tôi luôn dạy chúng phải chăm sóc cho em trai,

Lúc nào cũng nhấn mạnh “chúng ta là một nhà”,

Nhưng với hai đứa nó, tôi chưa từng thật lòng quan tâm.

Tôi chỉ nghĩ tụi nó hiểu chuyện, độc lập, không cần tôi lo.

Tôi chỉ liên lạc khi cần tiền – mà tiền đó cũng đều là đưa cho thằng thứ hai.

Nghĩ đến đây, tôi vội vã ra chợ.

Muốn làm một bữa cơm ngon đãi các con.

Đến chợ rồi,

Đứng suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi con cả và con út thích ăn gì,

Trong đầu toàn là món thằng thứ hai thích ăn – thì ra tôi thiên vị đến vậy!

Bảo sao cuối cùng tụi nó lại thất vọng về tôi.

Về tới nhà, tôi gọi điện bảo con cả và con út tới chơi một chuyến.

Lúc ăn cơm, tôi nhiệt tình gắp đồ ăn cho tụi nó,

Cô con dâu lớn và con út thì run rẩy, không dám gắp gì.

“Mẹ, anh hai chưa tới, chờ anh ấy đã.”

Haiz, kiếp trước mỗi lần ăn cơm ở nhà, tôi đều đợi thằng hai vào bàn mới cho ai động đũa.

Ngay cả tiệc cưới của con cả, vì thằng hai đến muộn một chút mà tôi cũng bắt mọi người ngồi yên,

Không thèm để ý nhà gái bên thông gia mặt mày đen như than.

Thật là có lỗi với con cả.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì con cả và con út đã rút tiền ra đặt lên bàn.

“Mẹ, đây là tiền ăn tháng này, mẹ cầm lấy, mẹ vất vả rồi.”

Trên bàn là sáu ngàn tệ – tiền ăn tháng của hai đứa.

Kiếp trước, tôi cứ đòi tụi nó đóng tiền ăn,

Nói là vì mẹ nấu cơm cho ăn, đi làm bận rộn, tối lại về nhà mẹ ăn cho tiện.

Con cả lương có sáu ngàn mà tôi bắt nó nộp ba ngàn mỗi tháng,

Vì chuyện này mà vợ chồng nó cãi nhau, tôi thì liên tục trừng mắt với con dâu.

Tôi nghĩ con trai hiếu thảo với mẹ là chuyện đương nhiên.

Dù cơm tôi nấu cho tụi nó toàn là cải luộc,

Còn thịt kho, móng giò thì đặt trước mặt thằng thứ hai.

Tụi nó gắp một miếng là tôi trừng mắt,

Không thì lại lôi bài ca cũ: “Tội nghiệp thằng hai của mẹ, sinh ra đã phải nằm viện chịu khổ, mẹ nợ con quá nhiều…”

Tôi cứ khóc lóc như vậy, dần dần nhà con cả cũng không tới ăn nữa,

Con út thì cố tránh, ít về nhà ăn cơm.

Nghĩ lại chuyện cũ, mặt tôi đỏ bừng, không biết mình đã làm ra thứ gì.

Vậy mà tụi nó vẫn cắn răng gửi tiền ăn cho tôi mỗi tháng,

Còn tôi lại lén đưa hết cho thằng hai!

Con thì hiếu thảo tôi không cần,

Lại đi nuôi một đứa cầm thú.