Chương 8 - Sự Trở Lại Của Người Đàn Bà Bị Nguyền Rủa
8
Giọng nói rất quen thuộc, nhưng đầu tôi tạm thời chưa nghĩ ra là ai.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc – tôi dùng tay trái xịt bình xịt hơi cay, đồng thời ném chiếc đinh nhọn về phía bên phải, rồi quay đầu bỏ chạy.
Cây gậy sắt đó thật sự nặng và lực đánh rất mạnh, tôi cảm giác như cả cánh tay mình đã tê liệt.
Căn hộ tôi ở nằm tầng hai, lúc mua nhà tôi đã cố tình chọn căn gần cầu thang bộ.
Vì thang máy chậm, nhưng cầu thang chỉ cần chạy xuống chưa đến hai chục bậc là thoát.
Giây phút ấy, tôi chỉ thấy may mắn vì bố mẹ tôi đang đi du lịch thật sự.
Cũng có thể, những kẻ này đã chọn đúng lúc tôi ở nhà một mình để ra tay.
May mà tôi phản ứng nhanh, nhưng không hiểu sao đầu óc tôi lại cứ choáng váng nặng trĩu.
Cho đến khi thấy mấy người mặc đồng phục xuất hiện ở phía xa, tôi mới rảnh mắt nhìn sang vai phải của mình – hóa ra trên cây gậy sắt đó còn gắn một ống kim tiêm…
Giây tiếp theo khi nhìn thấy cảnh sát, tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Trước mắt tối sầm, tôi ngất đi.
……
Tôi lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện.
Bố mẹ đã vội vàng từ nơi xa trở về.
Mẹ tôi cả đêm không ngủ, mắt đỏ hoe vì thức trắng.
“Lưu Doanh Doanh! Con giỏi lắm rồi đấy! Biết cách đẩy bố mẹ ra xa để tự mình đối phó! Nếu con có mệnh hệ gì, bố mẹ còn biết sống sao? May mà trong kim tiêm chỉ có thuốc mê, nếu là thuốc độc thì sao hả!?”
Tôi khẽ cong môi, làm nũng với bà.
“Chẳng phải con vẫn ổn đây sao? Thay vì suốt ngày thấp thỏm lo sợ, chi bằng chuẩn bị trước cho chắc.”
Suốt nửa năm nay, tôi luôn chờ đợi Trương Quế Hoa ra tay.
Kể từ khi bà ta thức tỉnh ký ức kiếp trước và trải qua biến cố lớn, tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.
Không còn tiền, cũng không còn nhà, bà ta phải đi làm lao công, ngày ngày lặng lẽ không nói một lời, trông như đã hối cải hoàn lương.
Chỉ có tôi biết rõ — loại người như bà ta chẳng khác gì rắn độc, yên ắng cũng chỉ là đang ẩn mình mà thôi.
Quả nhiên, một tháng trước, người bạn mà tôi nhờ theo dõi Trương Quế Hoa nhắn tin báo rằng bà ta đã rời khỏi nơi ở.
Nửa tháng trước, camera siêu nhỏ lắp ở cửa nhà tôi phát hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang lảng vảng nhiều lần.
Tôi liền tìm lý do đưa bố mẹ đi du lịch.
Khi phát hiện dấu chân hôm đó, tôi biết — bà ta đến rồi.
Trước khi mở cửa, tôi đã báo cảnh sát. Trạm cảnh sát gần nhất chỉ cách nhà tôi năm phút, chạy bộ cũng chỉ mất hai phút.
Dù thế nào, tôi tuyệt đối không thể để bà ta ra tay thành công.
Chỉ là tôi không ngờ, lần này Trương Quế Hoa đã trở nên khôn ngoan hơn — bà ta liên kết với bố mẹ của Lý Hạo.
Lý Hạo là con một, tính khí bạo lực cũng một phần vì được cưng chiều quá mức từ nhỏ.
Trước đây, chỉ vì ghen tức với việc mẹ tôi chỉ sinh một đứa con gái mà vẫn sống hạnh phúc, Trương Quế Hoa từng dựng chuyện mẹ tôi ngoại tình với ba ông già trong làng.
— Không lạ gì khi giọng nữ khàn khàn hôm đó nghe quen đến vậy, thì ra là mẹ của Lý Hạo.
Kiếp trước, chính bà ta là người giúp Lý Hạo xử lý xác của tôi.
Tôi vốn chẳng định dây dưa với cha mẹ Lý Hạo, nào ngờ họ lại tự dâng đầu đến cửa.
Nhà tôi lắp đầy camera siêu nhỏ, mọi hành động của ba người đó đều bị quay lại rõ ràng. Tội cố ý giết người là không thể chối cãi.
Điều khiến tôi lạnh sống lưng là, qua camera, tôi còn thấy họ đã đầu độc vào máy lọc nước nhà tôi.
Rõ ràng là định trong lúc hành hạ tôi, cũng không định buông tha cho bố mẹ tôi.
May mà ông trời cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, và tôi đã nắm chắc từng bước, không đi sai một bước nào.
Cha mẹ Lý Hạo bị kết án theo pháp luật. Còn Trương Quế Hoa, do tôi đích thân viết thư xin giảm nhẹ, nên bà ta được giảm án.
Ba năm sau, tôi đến trại giam đón bà ta — lúc này đã phải ngồi xe lăn.
Năm đó, vì muốn đuổi theo tôi mà bà ta ngã từ cầu thang xuống, dẫn đến liệt nửa người. Giờ đây, bà ta chỉ có thể ngồi để tôi đẩy đi.
Bà ta đầy sợ hãi, không hiểu tôi làm vậy để làm gì.
Tôi giơ bản hợp đồng của viện dưỡng lão lên, mỉm cười nhìn bà ta.
“Dì xem, cháu gái này đối xử với dì tốt chưa, còn đặt riêng cho dì một chỗ trong viện dưỡng lão nữa cơ mà.”
“Viện dưỡng lão này chỉ có mỗi một nhược điểm… là hơi xa một chút, ở tận Myanmar ấy, dì chưa từng đến Myanmar phải không? Để cháu gái dẫn dì đi mở mang tầm mắt nhé.”
“À đúng rồi, dì có từng nghe đến khu ‘kỹ thuật đặc biệt’ chưa? Nghe nói viện dưỡng lão này nằm ngay gần đó, cháu đã dặn bác sĩ và y tá ở đó rồi, nhất định phải ‘chăm sóc’ dì thật tốt.”
“Dì xem kìa, trời hôm nay nắng đẹp biết bao… Từ nay về sau, mỗi ngày trôi qua cháu đều có thể sống dưới ánh nắng tuyệt vời như thế này.”