Chương 4 - Sự Trở Lại Của Người Đàn Bà Bị Nguyền Rủa
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn tôi và Lý Hạo – lúc này tức giận đã lên đến đỉnh điểm – tôi giả vờ chọn vài chủ đề nhẹ nhàng để trò chuyện, sau đó lấy ra một tờ giấy báo cáo.
“Lý Hạo, mặc dù em và ba mẹ em đều rất hài lòng về anh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tụi em vẫn cảm thấy có một chuyện nên nói rõ trước.”
Tôi làm ra vẻ tiếc nuối, buồn bã nói.
“Có thể dì em không biết chuyện này nên chưa nói cho anh, nhưng em nghĩ anh có quyền được biết.”
“Xin lỗi anh… tuy là phụ nữ, nhưng em không có tử cung, không thể sinh con.”
Đây là một bản báo cáo từ hai năm trước.
Liên quan đến vụ tai nạn xe khiến vùng bụng tôi bị chèn ép và rách nghiêm trọng, buộc phải cắt bỏ tử cung để cứu mạng.
Chuyện này chỉ có tôi và ba mẹ biết, Trương Quế Hoa thì càng không thể hay.
Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng tai nạn năm đó lại có thể trở thành “bùa hộ mệnh” của tôi hiện tại.
Bởi vì Lý Hạo là một kẻ gia trưởng cực đoan, tư tưởng truyền thống nặng nề, nhất định phải có người nối dõi.
Đúng vậy, anh là kẻ “thiếu năng” bẩm sinh, nhưng bản thân anh lại không bao giờ chịu thừa nhận.
Không thừa nhận thì tức là không có vấn đề gì.
Kiếp trước, sau khi tôi chết, linh hồn tôi từng lơ lửng bên anh một thời gian dài, tôi biết rất rõ đây là điều cấm kỵ với anh.
Dù người phụ nữ có hoàn hảo đến mấy, chỉ cần không thể sinh con, trong mắt anh cũng chỉ là gà mái không biết đẻ – một kẻ vô dụng.
Đúng như tôi đoán, Lý Hạo cầm lấy tờ báo cáo xem một lúc, rất nhanh đã lộ vẻ thất vọng.
“Không sao, làm bạn cũng được.”
Tôi lập tức làm bộ tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười chúc phúc.
Tưởng anh sẽ gật đầu chấp nhận, nào ngờ anh đột ngột bóp mạnh cằm tôi, giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
“Cái báo cáo này… không phải là giả chứ?”
5
Nghe anh chất vấn, lòng bàn tay tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Là tôi sơ suất.
Trương Quế Hoa từng một lần dùng bệnh ung thư để lừa anh, chắc chắn khiến anh có sự đề phòng.
May mà, Chu Đình giả bệnh, còn tôi thì là thật.
Tôi cố ép bản thân giữ bình tĩnh, rơm rớm nước mắt nhìn anh.
“Tại sao em lại phải làm giả báo cáo để lừa anh? Anh bị ai gạt rồi sao? Em làm phẫu thuật hai năm trước ở bệnh viện trung tâm thành phố, nếu anh không tin, có thể đi tra.”
Mẹ của Lý Hạo vốn là bác sĩ đã nghỉ hưu ở bệnh viện đó, nên việc kiểm tra chuyện này đối với anh là quá dễ dàng.
Hiển nhiên, lời tôi nói đáng tin hơn nhiều so với những gì Trương Quế Hoa từng bịa đặt.
Tuy vậy, tôi cũng không dám chắc 100% rằng anh có vì chuyện này mà từ bỏ tôi – mục tiêu của anh.
Nếu vẫn không được… tôi có liều mạng cũng phải kéo kẻ cặn bã này xuống địa ngục cùng!
Nghĩ vậy, tôi giả vờ nhẹ nhàng nói tiếp:
“Tiếc thật, em không giống như em họ – người có thể mang thai bình thường… haizz…”
Nhắc tới Chu Đình, Lý Hạo lại nheo mắt lần nữa.
Tôi gượng cười, bổ sung một câu:
“Người muốn sinh thì không sinh được, người sinh được lại không cần. Giá mà con của chị Đình có thể cho em thì tốt biết mấy…”
Lý Hạo lập tức bắt được từ khóa trong câu nói của tôi.
“Chu Đình từng mang thai à?”
“Đúng vậy, em vừa nói rồi mà.
Hồi tháng Bảy năm ngoái, em đã thấy chị ấy đăng ảnh tình cảm với anh rể lên vòng bạn bè, còn có cả một tờ kết quả khám thai nữa
. Nhưng chắc là chưa sẵn sàng làm mẹ, nên đã phá rồi.”
“Tất nhiên, cũng có khả năng là dì em – người mê tiền đến mức không chịu nổi – cho rằng mang thai thì sẽ không được sính lễ, nên không cho Chu Đình có bầu trước hôn nhân.”
Lý Hạo bước đi rất nhanh, trước khi rời đi còn tiện tay lấy luôn con dao steak trên bàn.