Chương 2 - Sự Trở Lại Của Người Con Gái

Nộp đơn nghỉ việc, chuyển thẳng tới khu gần ngôi trường mà tôi từng ao ước được theo học.

Tôi yêu ngành địa lý, và ngôi trường đó từng là vì sao sáng mà tôi theo đuổi.

Năm năm vòng vèo, cuối cùng tôi cũng quay lại!

Mục tiêu rõ ràng: Học chéo ngành, thi cao học!

Tuy khó, nhưng so với máu và nước mắt của kiếp trước, chút cực nhọc này có đáng là gì?

Tôi vùi đầu vào học như kẻ đói khát, ngày đêm không nghỉ.

Một tháng sau, tôi mới nhận được sự “quan tâm muộn màng” của mẹ:

“Con gái à, con ác quá! Bỏ luôn cả việc làm, để mẹ sống sao đây?”

Tôi lật lịch xem—

Ha, hôm nay đúng ngày tôi lẽ ra được nhận lương.

Tưởng bà tỉnh ngộ? Hóa ra chỉ vì nguồn tiền đã cạn!

Chắc bà đã đến chỗ làm cũ làm ầm lên, xác nhận tôi nghỉ việc rồi mới diễn màn “mẹ già khổ sở”.

Trò rẻ tiền như vậy, kiếp trước sao tôi lại không nhìn thấu?

Chua chát thay, đứa con trai “bảo bối” và con gái “có tiền đồ” mà bà hay khoe, mỗi năm về nhà được có vài lần, mỗi lần dúi cho hai triệu.

Mỗi khi nhận được ít tiền ấy, bà lập tức khoe khắp nhóm gia đình, mạng xã hội, ra sức diễn vai “người mẹ được phụng dưỡng”.

Chẳng ai biết, bà và ba thất nghiệp đã lâu, mọi chi tiêu thường ngày đều do tôi gồng gánh!

Đến mức tôi trắng tay, chỉ còn lại vài bộ quần áo cũ từ thời đại học, giặt đến bạc màu.

Nhưng giờ, tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.

Tôi lao vào sách vở như thiêu thân, không nghỉ ngày đêm.

Chớp mắt đã đến ngày thi cao học.

Tôi gầy gò xanh xao, mặc đồ cũ kỹ, ngồi trong phòng thi sáng sủa tinh tươm.

Mặc kệ ánh nhìn soi mói của giám thị và ánh mắt lạ lẫm xung quanh, tôi chỉ tập trung vào những dòng chữ trên giấy.

Tôi đã rời trường lâu rồi, ngành này lại chỉ tuyển ba người, tôi không chắc mình đủ sức cạnh tranh.

Thế nhưng, vừa bước ra khỏi phòng thi, vài bóng người quen thuộc liền đập vào mắt tôi—

Họ… tìm đến tận đây!

Giữa đám đông thí sinh vừa thi xong, mẹ tôi lao tới, òa khóc thảm thiết:

“Con gái khổ của mẹ ơi! Sao con nỡ lòng bỏ mẹ không thèm nhận nữa!”

Giữa những lời tố cáo đứt quãng, tôi bỗng biến thành đứa con gái bất hiếu đoạn tuyệt tình thân.

Người xung quanh lập tức giơ điện thoại lên quay phim chụp ảnh.

Tôi bước nhanh ra khỏi khuôn viên trường, họ liền bám theo không rời.

Anh cả lập tức lấy giọng người lớn dạy đời: “Mẹ lo đến mức ăn không nổi, ngủ không yên! Em mau theo tụi anh về đi!”

“Mẹ,” tôi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt bà, “mẹ tìm con là vì thật sự nhớ con? Hay vì tháng này chưa nhận được tiền sinh hoạt?”

Đã xé rách mặt nạ rồi, ai còn cần giữ thể diện?

Mẹ tôi nghẹn lời, không nói được gì. Chị dâu vội bước lên giảng hòa: “Trên đời này không có cha mẹ nào không thương con, có hiểu lầm thì về nhà rồi nói chuyện.”

Tôi liền chuyển hướng sang chị: “Chị tới, chắc cũng không phải vì nhớ tôi đâu nhỉ? Không có tôi ở nhà, chẳng phải không ai trông con cho chị nữa à?”

Chị dâu lập tức cứng họng.

Bọn họ lần lượt lên tiếng, lời hay ý đẹp nói không thiếu câu nào, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc tới chuyện trả tiền hay sang tên nhà.

Thấy tôi vẫn dửng dưng, cuối cùng, họ tung ra chiêu cuối cùng…

3

“Cô ơi, về với con đi mà, bé nhớ cô lắm…”

Giọng trẻ con mềm mại vang lên, đầy vẻ uất ức giả tạo.

Tôi cười lạnh trong lòng—diễn xuất đúng là thiên phú.

Lúc đưa ly trà có thuốc chuột cho tôi, cái dáng vẻ bình tĩnh và nhẫn tâm đó, sao giống nổi một đứa trẻ mười tuổi?

“Vẫn luật cũ thôi,” tôi lạnh giọng, “muốn tôi quay về thì trả tiền hoặc đưa nhà. Không thì miễn bàn.”

Không phí lời thêm, tôi nhanh chóng vẫy taxi rời đi.

Trong lúc chờ kết quả thi, tôi nhận một công việc bán hàng—tiền kiếm nhanh, tôi cũng quen nghề.

Đang bận giới thiệu điện thoại cho khách, mẹ lại gọi video đến.

Lần này, giọng bà hiếm hoi mang theo vẻ khẩn cầu: “Con ơi… anh con cướp mất căn nhà dưỡng già của ba rồi! Đó là hy vọng cuối cùng mẹ giữ lại cho con đó! Con mau về giúp tụi mẹ, tụi mẹ không đấu lại nó đâu!”

Thời điểm trùng khớp đến kỳ lạ—kiếp trước cũng đúng lúc này, căn nhà đó bị chuyển nhượng.

“Con với ba kiên quyết không ký, nó có thể cướp trắng được sao?” Tôi phản bác. Kiếp trước sao tôi lại ngu ngốc đến vậy?

Mẹ tôi lập tức gào to hơn: “Nó nói đó là nhà trong khu trường điểm! Nếu con nó không được học thì sao đây? Mẹ… mẹ cũng hết cách rồi!”

Ha—vẫn là chiêu bài cũ, giọng điệu cũ, lý do cũ.

“Vì tương lai cháu, mẹ cứ nhịn đi,” tôi cố tình đâm thêm một nhát.

“Anh ba có tận ba căn nhà, chắc chắn có căn nào cho ba mẹ ở tạm chứ?”

Quả nhiên, trúng ngay nỗi đau của bà, tiếng khóc lập tức vang lên thật sự thảm thiết:

“Nhà cưới của nó bị thằng em trai vô dụng của vợ nó chiếm mất rồi, bám riết không chịu đi! Nhà đền bù thì nó nói đem cho thuê để trả nợ hai trăm triệu! Giờ mẹ với ba mày… phải chen chúc trong nhà tụi nó!”

“Thế chẳng phải tốt quá sao?” Tôi bật cười, giọng đầy giễu cợt. “Một nhà đoàn tụ, ấm áp còn gì.”

Tình thân vốn chẳng chịu nổi sự ăn mòn của gạo, dầu, mắm, muối.

Nhất là mẹ tôi và chị dâu—hai người kiểu “kẻ tám lạng người nửa cân”, ở chung sao mà yên ổn được?